|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Tuy rằng Lâm Vị Quang đã lường trước việc ký kết hợp đồng sẽ rất mau đến, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Chỉ trong một ngày, Chử Văn nhận được cuộc điện thoại của Tập đoàn nhà họ Hà, hẹn thời gian đến công ty ký giấy tờ.
"Không phải cậu nói phải mất mấy ngày mới xong sao?" Lâm Vị Quang hiển nhiên không quá vừa lòng với tin tức này, "Sao chỉ mới có một ngày đã phải đi ký hợp đồng rồi?"
"Chứng minh hiệu suất công việc của tôi cao đó." Chử Văn nói, cứ như là rất kiêu ngạo vậy, còn không quên yêu cầu phần thưởng cho bản thân, "Nhớ tăng lương cho tôi đấy."
Lâm Vị Quang lại đang muốn trừ lương anh ta đây, đáng tiếc không được, cô là một cấp trên trưởng thành, không thể hành động theo cảm tình.
"Sao cậu lại không vui thế?" Chử Văn thấy cô uể oải buồn rầu, không khỏi nghi hoặc, "Ban đầu không phải cậu muốn mau chóng về lại thành phố Mạn à, bây giờ muốn ở lại thành phố A?"
Chuyện trung gian hơi lòng vòng, Lâm Vị Quang không có cách nào giải thích với anh ta, chỉ đành thở dài chiếu lệ: "Cậu cứ xem như tôi không muốn về làm việc đi."
Chử Văn nghe ra được sự qua loa trong câu trả lời của cô, song lại không thể đoán ra được điều gì, vẫn còn suy nghĩ một hồi lâu sau, mới nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra.
"Nhìn cậu lưu luyến thế này, không phải là mấy ngày nay nuôi được một bé tình nhân nào đó ở thành phố A đấy chứ?" Anh ta đưa ra suy đoán.
Lâm Vị Quang: "...."
Mấy lời này tốt nhất là đừng để Trình Tĩnh Sâm nghe được.
"Đúng thế, người ta không chịu về thành phố Mạn với tôi, tôi càng không thể ở đây chờ người ta." Cô nhún vai, tiện tay cầm tài liệu lên, vẻ mặt nhạt nhẽo, "Có điều thế cũng tốt, bận rộn công việc đủ nhiều, thì sẽ bớt phân tâm chuyện tình cảm, tôi cũng không bị phiền chết."
Chử Văn nghe thấy thế thì không kiềm được quan sát cô, hoang mang: "Sai sai à, cậu không phải nên sắm cái vai cưỡng chế trước yêu đương sau à? Người ta không chịu đi theo cậu thì ép người ta yêu, kiểu kiểu thế."
Lâm Vị Quang quả thật là cứng họng cạn lời.
Hay cho ép trước yêu sau, cô cũng muốn làm thế lắm, nhưng ai mạnh hơn hai vẫn còn chưa chắc chắn đâu.
"Anh ta không đáng." Lâm Vị Quang xua tay, vô cảm nói, "Rảnh rỗi không bàn chuyện kinh doanh cho có ý nghĩa hơn được hả? Cứ lẩn quẩn nghĩ đến mấy chuyện tình cảm thế này lãng phí thời gian biết bao nhiêu."
"Lại nói, dựa vào cái gì mà tôi phải chủ động chứ." Nhắc đến đây, cô lại bất mãn lầm bầm, cũng không biết là đang oán giận ai, "Quả nhiên yếu vẫn hoàn yếu được."
Chử Văn không biết 'yếu' này là yếu gì, cũng không dám hỏi, lặng im không nói.
Anh ta cảm thấy từ sau khi đến thành phố A, Lâm Vị Quang cứ quái quái, như giấu diếm điều gì vậy, nhưng cụ thể là ở đâu thì lại không nói nên lời, dù sao cũng là cuộc sống cá nhân, anh ta không tiện hỏi đến.
Ký hợp đồng xong là đến tiệc chúc mừng của cụ Hà, mời không có bao nhiêu người, đều là những quản lý của các dự án hạng mục con, cũng xem như là tiệc khởi công.
Địa điểm tổ chức vẫn là nhà hàng cấp cao kia, Lâm Vị Quang không để Chử Văn đi cùng, chỉ kêu anh ta đến khách sạn chờ, bữa tiệc gần tan, cô mới nhắc anh ta đến đón mình.
Chử Văn vui mừng vì được nhàn hạ, bận rộn mấy ngày trời cuối cùng cũng được nhàn rỗi, dặn dò cô đôi câu uống ít lại, rồi đi ra ngoài ăn cơm, chờ trễ một chút sẽ đến khách sạn chờ lệnh.
Lâm Vị Quang miệng thì đồng ý uống ít, nhưng lần trước trong tiệc mừng thọ họ chỉ lo bàn chuyện công việc, cũng không có nghiêm túc trò chuyện phiếm uống rượu mua vui, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, cô đương nhiên muốn uống cùng với cụ già một chập.
Hai năm này đô rượu của Lâm Vị Quang tăng lên nhiều, tuy rằng không đến mức ngàn ly không say, nhưng cũng vượt mặt rất nhiều người trong bữa tiệc này, dù liên tiếp tiếp rượu, thì trên mặt cũng không ướm men say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!