Chương 44: Tôi Sai Rồi

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Trước khi Hà Thứ đến còn suy này đoán kia, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vị Quang rồi, trong lòng vẫn nảy sinh cảm xúc phức tạp như cũ.

"Cô..." Anh ta muốn gọi cô Lâm theo bản năng, lại bỗng nhớ đến thân phận hiện tại, liền sửa miệng, "Sếp Tiểu Lâm."

Lâm Vị Quang nghe mà giật mình, cũng nhận ra xưng hô vừa nãy của mình không thích hợp, nhưng cũng lười sửa cho đúng, nghiêng người ý bảo anh ta đi vào.

"Không cần, tôi chỉ đến đưa đồ thôi." Hà Thứ khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lâm Vị Quang nhìn về người đang đi về hướng này cách đó không xa, "Cậu Trình."

Lâm Vị Quang quay đầu lại thấy Trình Tĩnh Sâm đi đến, nheo mắt dịch sang bên cạnh, không định nói thêm gì.

Hà Thứ thấy cả hai lại như giận dỗi nhau, ấy thế mà có cảm giác cứ như những ngày năm ấy sống chung một nhà, không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn khắc chế lại cảm xúc của mình.

Anh ta đến đưa quần áo cho Trình Tĩnh Sâm, nhiệm vụ đã thành, liền chủ động rời đi, để lại cho hai người không gian riêng lần nữa.

Lâm Vị Quang không hé răng, dường như cũng không định quan tâm anh, tự mình đi về phía phòng bếp, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có đồ gì có thể làm bữa sáng hay không.

Trong tay còn có công việc, nhưng thật lòng tâm tư lại không đặt lên những chuyện đó cho lắm.

Cô tưởng rằng bản thân hẳn là đã miễn dịch, nhưng khi nghe thấy tiếng đóng cửa đến từ phòng khách, vẫn không nhịn được dời mắt nhìn sang.

Không thấy gì cả.

Nhưng cô biết bên ngoài đã không còn ai.

"Lão khốn." Cô cắn răng, tàn nhẫn nói, "Không biết nói câu tiếng người nào, đáng đời FA ba mươi năm."

Tuy nói thế, nhưng đáy lòng cô vẫn phiếm đau.

Mạnh mẽ bỏ qua thứ tình cảm không thể hiểu được ấy, Lâm Vị Quang không có tâm trạng nào mà ăn cơm, bèn nấu cho mình một tô mì, tiện lợi gạt bữa sáng qua cho xong.

Lúc trước tư duy chưa kịp online, cứ hễ đối mặt với người nọ là cô không còn bình tĩnh và tỉnh táo được gì, bấy giờ chung quanh đã an tĩnh lại, cô ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, bắt đầu nhớ lại đến tột cùng chuyện đêm qua là như thế nào.

Trình Tĩnh Sâm về phòng cô từ trước, hẳn là chờ đã lâu rồi, cô đặt căn phòng VIP ở đây, trừ nhân viên của khách sạn ra, chỉ mỗi cô mới có thẻ của căn phòng này. Nhưng thành phố A to đến thế đều là địa bàn của người kia, chỉ một tấm thẻ phòng hèn mọn thôi mà, chỉ cần anh muốn là có thể có được, hoặc nói không chừng, cái khách sạn này cũng có liên quan đến tài sản mang tên anh ấy chứ.

----Lão khốn kiếp đáng chết, nếu mà ở thành phố Mạn ấy à, không đến phiên anh làm chủ đâu.

Lâm Vị Quang càng nghĩ càng giận, dứt khoát không thèm nghĩ đến nữa, không muốn dành thêm chút tâm tư nào cho Trình Tĩnh Sâm, miễn cho bản thân tâm phiền ý loạn.

Là cái thứ dòng không biết nói tiếng người, dù sao cô chỉ mới đến thành phố A có hai ngày thôi, cô lại muốn nhìn xem anh định bắt đầu đến khi nào.

Cơm nước xong xuôi, quay lại phòng ngủ, Lâm Vị Quang nhìn thấy điện thoại mình đặt trên tủ đầu giường, tối hôm qua không sạc, nhưng lại còn tới 40% pin, cô bèn lấy dùng luôn.

Nhớ đến chuyện ban sáng vừa mới tỉnh dậy hình như có ai đó gọi đến, cô không chắc lắm có phải đó là điện thoại mình hay không, vẫn đành lục lại nhật ký cuộc gọi.

Quả nhiên, đứng đầu là số của Chử Văn, nhưng chỉ kéo dài có mấy giây, không biết hai người đã nói gì mà lại nhanh đến thế.

Chẳng nhẽ chỉ đơn giản là xin chào, chào buổi sáng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!