|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Động tác của Trình Tĩnh Sâm không hề dịu dàng, chẳng hề khắc chế, Lâm Vị Quang muốn tránh, lại bị siết chặt lấy cằm.
Động khẩu không động thủ, tên này quả thật là đủ quân tử. Lâm Vị Quang có chút bực bội, cắn anh một cái xem như hả giận, giữa môi răng loáng thoáng tỏa ra chút vị máu tươi.
Trình Tĩnh Sâm khe khẽ chậc một tiếng, lại không vì thế mà dừng lại, chỉ là nơi đầu ngón tay thoáng dùng lực, để cô phải ngẩng cao đầu hơn, để cô hoàn toàn lâm vào thế bị động.
Người ấy cố tình phạt cô, tàn nhẫn dùng thủ đoạn mà cô không thể nào chống cự được, Lâm Vị Quang không cách nào trốn thoát, hô hấp gấp gáp không đều, ban đầu còn có thể tranh cao thấp với anh, sau lại mất đi toàn bộ sức lực, chỉ đành phí công siết lấy vạt áo anh.
So với hôn môi, thì nó giống như một cuộc tranh đấu hơn cả.
Vừa hôn xong, Lâm Vị Quang chỉ thấy bản thân mình rất thiếu oxy, đầu ốc ngây ngốc, lúc này mới bình tĩnh lại được, trong lòng không khỏi bốc lửa.
Cô nhất thời đẩy anh ra, tức giận: "Trình Tĩnh Sâm! Mẹ nó anh là chó à?!"
Cả người cô vốn đã nhũn ra rồi, chút sức lực này rơi lên người anh không khác gì là nũng nịu, Trình Tĩnh Sâm nắm lấy cổ tay cô, cười nhạt: "Hóa ra còn nhận ra được tôi."
Lâm Vị Quang chỉ hận không thể đá anh một cái, dần dần làm quen được với bóng tối trong căn nhà, cô cắn răng ngẩng đầu lên, bình bĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẫn là gương mặt đẹp trai khốn kiếp đó, nhưng biểu cảm đã không còn lạnh nhạt và xa cách như trong bữa tiệc mừng thọ của cụ Hà nữa, mà nhiều thêm là sự lạnh lẽo ép người.
Nhưng lại tăng thêm ý vị hữu tình, tuy rằng điều này chẳng phải là dấu hiệu tốt gì sất.
Anh nhìn cô, nói từng chữ một: "Nghe danh đã lâu?"
Lâm Vị Quang cười lạnh, đáp lễ: "Rất may được gặp?"
Hai người họ ai cũng như ai, đều nhập vai bao lâu, chớ nói chi ai.
Trình Tĩnh Sâm vô cảm quan sát cô thật lâu, như thể hận cô quá đỗi, song lại không có cách nào, Lâm Vị Quang quá quen với biểu cảm này, trước kia anh nói không lại mình thì cứ trưng ra cái vẻ này đây.
Nhưng nay đã khác xưa, lúc ấy đúng là anh không có cách nào để trị cô, không thể đánh cũng chẳng thể mắng, bây giờ thì đã có biện pháp khác rồi, có thể hành cô.
Lâm Vị Quang hiển nhiên cũng nhận ra điều này, vừa ý thức được nguy hiểm kề cận thì đã muộn, cô bị người đàn ông ấy chặn ngang bế lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã bị ngã xuống một nơi mềm mại có sức co dãn rất tốt.
Cô dùng tay để cảm nhận, đây là sô pha.
Chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, không cần nói cũng rõ như ban ngày, Lâm Vị Quang có hơi chút phát khiếp, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Nói thì nói, chớ động tay đúng không, anh..."
Còn chưa dứt lời, hai tay cô đã bị kiềm lấy, giây sau, trên cổ tay chạm phải một bề mặt lạnh lẽo, Lâm Vị Quang lập tức nhận ra đó là thứ gì, ngay lập tức nhảy dựng lên muốn chạy trốn.
Song động tác của Trình Tĩnh Sâm còn nhanh hơn cô, chỉ trong có giây lát, anh đã dùng cà vạt trói hai tay cô lại thật chặt, ấn giữ trên đỉnh đầu.
Bị trói một lần như thế rồi, Lâm Vị Quang vẫn còn nhớ như in sự dạy dỗ đau đớn, cô khó thở, hung dữ trừng anh: "Anh làm gì đấy!"
Trình Tĩnh Sâm xoa xoa cổ tay, ngữ điệu bình tĩnh thư thái: "Tính sổ."
Lâm Vị Quang vừa tức lại gấp, khó khăn muốn vùng khỏi trói buộc, mắng anh: "Lão khốn kiếp, tôi cho chú ngủ với tôi chú chưa cảm ơn tôi thì thôi, còn muốn trói tôi, có phải là người không hả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!