|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Biết được chuyện không thấy bóng dáng Lâm Vị Quang đâu, là nhờ vào việc một hồi lâu sau không thấy tên bảo vệ về.
Người của Lâm Thành Bân sắp sửa đến tiếp ứng họ, Lý Hồi gọi người đưa Lâm Vị Quang về, nào biết vài phút sau mới hay tin, trên thuyền căn bản đã không còn thân ảnh Lâm Vị Quang.
Lý Hồi nhất thời thay đổi sắc mặt, Trình Trọng Minh cũng không ngờ ngay thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện thế này, vẻ mặt lạnh lên thấy rõ, vội sai người đi tìm.
Kết quả tìm không ra đã đành, còn lòi ra một tên bị cái thùng đậy kín từ đâu đó trong góc, đúng là tên đã trông chừng Lâm Vị Quang.
Hẳn là bị đánh từ phía sau, khó khăn lắm mới tỉnh dậy từ cơn mê mang đã bị mang đi gặp cấp trên của mình, đối diện với gương mặt âm trầm ấy, mới phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế nào.
Hai đùi anh ta run rẩy, sợ đến mức suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống: "Lão, lão Trọng, cô Lâm đi đến boong tàu lầu một ngắm cảnh, tôi liền đi theo, nào ngờ bị cô ta mai phục đánh úp... nhưng chắc chắn cô ta không chạy xa đâu, chỉ trốn đi thôi!"
Cấp dưới bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa, bọn họ vẫn rất chắc chắn Lâm Vị Quang hãy còn trên thuyền này, dù có trốn kín đến đâu, nơi lớn thế này vẫn sẽ bị kéo ra được.
Sắc mặt Lý Hồi hơi cứng lên, tựa như vẫn còn hỏi tại sao lại thành ra thế này, Trình Trọng Minh đứng bên cạnh bỗng hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: "Nó ở bên ngoài đã làm những gì?"
Tên trông chừng suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận trả lời: "Cô Lâm chỉ đứng ngắm cảnh thôi ạ, dù có hỏi thì cũng chỉ là hỏi vị trí của con thuyền này đang ở...."
Nói đến đây, anh ta bỗng im bặt.
Một ý nghĩ chấn động hiện lên trong lòng, nhất thời túa mồ hôi lạnh đầy người, không sao tin được nhìn về phía Lý Hồi và Trình Trọng Minh: "Hiện tại chúng ta đang ở trên biển đó! Chẳng lẽ cô ta.... Chẳng lẽ...."
Còn chưa dứt lời, thân thuyền hơi đong đưa, không biết là bị sóng đánh hay chăng.
Gió biển thét gào, làm lòng ai cũng đều hoảng sợ.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa khoang thuyền bỗng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, một tên cấp dưới vội vã xông vào, "Lão Trọng, không ổn rồi, có kẻ bức ép lên thuyền."
Trình Trọng Minh suýt chút nữa đã ngất đi, chuyện trước mắt còn chuyện chưa giải quyết xong, giờ lại đào ra thêm chuyện mới, lão đứng phắt dậy lạnh tanh quát: "Bình tĩnh chút, gấp gáp không ra thể thống gì!"
Nhưng ngay sau đó, một giọng nam khác không nhanh không chậm truyền vào trong tai, mang theo chút nhu hòa, như thể là một lời hỏi thăm cực kỳ lễ phép: "Chú Trọng."
Gần như cùng với tiếng nói, đương sự cũng đi vào trong, trên mặt rất nhạt nhẽo, tầm mắt đảo qua từng vị đang đứng đằng trước.
Lý Hồi nhìn mà lạnh lòng.
Ông ta đã từng thấy người này, dù là bất cứ lúc nào đối phương cũng mang vẻ mặt mỉm cười, nỗi lòng giấu đến là sâu, tựa như không một ai có thể khiến anh dao động. Bấy giờ, Lý Hồi cuối cùng đã có thể nhìn thấy một mặt khác của anh, đôi mắt cười trời sinh kia đã lạnh như lưỡi dao bén, toát ra sự lạnh tanh và sắc nhọn.
Lý Hồi cho rằng Trình Tĩnh Sâm cùng lắm chỉ phái người đến, nào có nghĩ đến đích thân anh sẽ tự thân vận động, đáy lòng vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, không khỏi nhíu mày.
--- Là vì đống cổ phần, hay là vì người kia?
Không chờ ông ta nghĩ xong, Trình Tĩnh Sâm đã nhìn về phía ông ta, không tỏ vẻ, chỉ khẽ nhếch hàm dưới, đoạn, có người nhanh chóng tiến lên chế ngự Lý Hồi đến cạnh một cái ghế dài bên cạnh.
Lý Hồi hoảng loạn, theo bản năng giãy dụa, song đôi tay áp lên vai mình không hề sứt mẻ, ông ta không thể trốn tránh.
Trình Trọng Minh bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên sô pha, thấy bọn họ bị hành hạ như thế, cũng chỉ nhẹ nhàng lắc nhẹ đầu không tán đồng nói: "Lão già chú chỉ đến đây câu cá, cháu không ở Luân Đôn làm việc của cháu mà đang làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!