|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lâm Vị Quang bỏ qua những lời nói tàn nhẫn tiếp theo đó, Trình Tĩnh Sâm chỉ đáp lại cô mỗi một câu----
"Em đừng có mà hối hận."
1
"Lãng phí đêm nay em mới hối hận." Lâm Vị Quang cười khẽ, cúi người hôn hôn anh, nói, "Không phải anh cứ gọi em là bạn nhỏ đấy ư, cho anh một cơ hội, biến em thành phụ nữ."
1
Trình Tĩnh Sâm bóp chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ấn cô vào trong giường.
Chuyện sau đó đã thuận lý thành chương.
Lâm Vị Quang không biết thuốc nhà ai làm ra, mà hiệu quả mạnh cực kỳ, Trình Tĩnh Sâm vốn đã không phải kẻ chính nhân quân tử gì, trong quá khứ hoàn toàn phải tự mình khắc chế, bấy giờ sự việc đã đến nước này, không còn gì để mà nhẫn nhịn.
Ngay khoảnh khắc cô gái ngồi trên người anh, nheo mắt lại rồi nhìn anh, giảo hoạt và đầy sức sống, điều anh nghĩ là nhốt cô lại, trói tay bịt kín mắt cô, để cô không còn chỗ nào mà đi, để cô chỉ thuộc về mỗi mình anh.
4
Sợi dây lý trí hoàn toàn bị đứt đoạn, dục vọng chiếm giữ mất đi sự trói buộc, trào dâng ra ngoài.
Lâm Vị Quang bị đè nặng từ sau lưng, giữa trán mồ hôi ròng ròng, ngón tay căng cứng nắm chặt lớp vải bên dưới, bật ra những âm thanh nhẫn nhịn đè nén và hỗn loạn, cắn môi muốn phân cao thấp với người nọ.
Cô bắt đầu hối hận vì đã đút thuốc cho người ta, lần đầu tiên thì dù có là ai cũng không thể chịu được chuyện như thế này, quả thật là muốn chết.
Sau khi tự mình thực tiễn mới phát hiện mấy cái thứ lý thuyết suông trong sách vở đúng là ma quỷ, thật sự đến lúc này rồi đầu óc lộn xộn, trừ bản năng ra thì chẳng còn điều gì dư thừa.
Nửa thân người cô vùi sâu vào trong chăn, đau đớn và khoái hoạt song song tồn tại, tầm nhìn của cô mơ hồ, vậy nên cũng không phân được thực hư, điều này khiến cho cô có chút choáng váng.
Lâm Vị Quang không thích cái tư thế không có cảm giác an toàn này chút nào, bàn tay nhéo bên hông của người đàn ông làm cô tránh không thoát, cô hoài nghi đến là hợp lý rằng ngày mai nơi đó sẽ bầm tím lên mất, đáy lòng thầm mắng Trình Tĩnh Sâm quả là lão khốn.
Song bản thân cũng thật không có tiền đồ.
Miễn cưỡng vẫn không đứng lên nỗi, Lâm Vị Quang vươn tay xuống dưới đặt lên cánh tay anh, giọng nói khàn khàn: "Tránh ra, đổi tư thế khác..."
Âm thanh của cô quá đỗi vô lực, Trình Tĩnh Sâm cuối cùng cũng ban phát lòng tư bi bỏ qua cho cô một chập, bắt lấy khuỷu tay cô lật cả người cô quay lại, đối diện với chính mình.
Cả căn phòng tối tăm, cách một tầng ánh sáng mỏng tanh, Lâm Vị Quang bất thình lình chạm phải đôi mắt sáng rực đến mất hồn, là cảnh đẹp mà đã vô số lần cô nằm mơ cũng muốn nhìn thấy.
Dáng vẻ híp nửa mắt hưởng thụ của người ấy quá đỗi xinh đẹp, ánh sáng lấp lánh từ khóe mắt hẹp dài kia tràn lan ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy giờ khắc này đã rút hết sự lãnh cảm và tàn bạo, chỉ còn lại sự hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Vị Quang không biết bản thân hiện tại chật vật đến nông nỗi nào, nhưng nhanh chóng lại bị hành, cô không rảnh để mà bận tâm nhiều đến thế.
Vốn tưởng đối phương sẽ thay đổi cách thức để làm bản thân thấy dễ chịu chút, ấy thế mà cũng không ổn hơn trước là bao, cô cảm thấy cả người như muốn cháy phừng, hai chân bị ma sát đến đau nhứt, và rồi một cảm giác no căng đầy lại chiếm ưu thế.
Cô không kiềm được nước mắt sinh lý ứa ra, vừa vô lực chống đẩy vừa không kìm được bật ra thành tiếng, vài tiếng nức nở không rõ tràn ra, lại bị Trình Tĩnh Sâm hôn xuống lấp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!