Chương 36: Tôi Muốn Quyền Muốn Thế, Còn Muốn Cả Chú

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Những ngày học tập ở nước Anh không thể nói là nhẹ nhàng, song cũng không quá nhiều căng thẳng.

Năng lực tiếp thu của Lâm Vị Quang rất mạnh, phàm là các kỳ thi cô đều vượt qua hết, tốc độ lấy tín chỉ dần đuổi kịp và vượt qua hầu hết các bạn bè đồng trang lứa, các bạn học chung quanh sôi nổi cảm khái, không hiểu sao ai nấy đều muốn sống đời sống vườn trường thêm mấy năm nữa, mà cô thì lại vội vã bước chân ra xã hội đến vậy.

Thật ra Lâm Vị Quang cũng đâu có muốn, nhưng cô còn phải về nước giành lại gia sản, cô không có quá nhiều thời gian cho bản thân thư thả.

Từ lúc bước chân vào đại học cô đã đưa ra quyết định đầu tiên là sớm tốt nghiệp, hiện tại nhìn tiến độ, gần đến rồi.

Cô dần dần hồi tâm, đặt hết trọng tâm vào việc học và quản lý tài chính, thỉnh thoảng còn đi theo Trình Tĩnh Sâm học tập kinh nghiệm, cũng hiểu rõ trong lòng vài thao tác cần có cho một công ty.

Ngày cứ trôi, kế hoạch của cô cũng dần hoàn thành từng chút một.

Hai năm trôi qua cực nhanh, xuân hạ thu đông thay phiên nhau được hai vòng rồi, dường như chuyện cũ đã qua, không có nơi nào quá đáng giá để dừng chân, thế là tương lai vội vã chạy đi.

Hôm nay sinh nhật tuổi hai mươi, Trình Tĩnh Sâm tặng cho Lâm Vị Quang một món quà, là một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần có chữ ký.

Tập tài liệu có ý nghĩa quan trọng này được anh đặt trong phòng sách, nói rằng đấy là món quà đã chuẩn bị sẵn cho lễ tốt nghiệp của cô.

Lâm Vị Quang ngoài miệng ghét bỏ anh không có lòng, song tận tim lại ngũ vị tạp trần, dẫu gì việc thuận lợi nhận lấy giấy chuyển nhượng cổ phần thế này đồng nghĩa cho việc ngày cô rời đi đã không còn xa nữa.

Ở trường cô kết bạn được rất nhiều, thế nên quà cáp lòe loẹt đều có, mà Lâm Vị Quang cũng rất có cảm giác nghi thức, tặng cho bản thân một món quà----

Là một mình bước chân vào tiệm xăm.

Bản thảo là do Tạ Đinh vẽ cho cô từ rất lâu rồi, chim ưng, đường nét sắc bén giản lược, phong cách độc đáo, đôi cánh chim ưng vươn thật cao, chỉ cần tinh ý một chút là sẽ nhận ra các nét bút được đi liên tục.

Cái vết sẹo dài bên eo đã làm cô ngứa mắt từ lâu, quyết định phải che đậy nó, có lẽ một phần là vì xúc động đầu óc nhất thời nóng lên, nhưng cô cảm thấy tương lai sẽ không hối hận.

Dù sao có hối hận cũng vô dụng, cô là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, đến lúc đó lại bàn đến sau.

Tiệm xăm này là do bạn học đề cử, chủ tiệm là một chị gái rất ngầu, thấy cô tự mang bản thảo đến cũng không biểu đạt bất mãn gì, ngược lại còn khen bức vẽ rất đẹp, hỏi cô tìm ai vẽ và giá cả thế nào.

Lâm Vị Quang nói người vẽ là một người bạn rất giỏi, vẽ miễn phí cho cô, thành công khiến cho chủ tiệm hâm mộ không thôi.

Lấy bản thảo rà quét và lên ảnh, chủ tiệm đánh giá kích cỡ vết sẹo kia của cô, nhanh chóng đưa ra quyết định thỏa đáng.

Lúc xăm mình, Lâm Vị Quang cũng không thấy quá đau, cô bẩm sinh đã không có cảm giác quá mạnh ở khía cạnh này, nên dù lần đầu xăm với diện tích lớn thì cũng không đến nỗi cho lắm.

Khi lên nét, chủ tiệm phát hiện ra bí ẩn trong bản thảo, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là chữ cái sao? Không giống tên người cho lắm."

Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua, giải thích: "Đây là bính âm, thường được nước tôi dùng, phát âm là 'cheng', là họ của một người."

Chủ tiệm hiểu ra, "Người thương của cô?"

Lâm Vị Quang ồ một tiếng, "Tôi và anh ấy có thù."

"Thế mà còn xăm họ của anh ta lên người cô, vậy thì hai người thâm thù đại hận lắm nhỉ." Chủ tiệm trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!