Chương 30: Hôn Trộm

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Hôm sau khi tỉnh dậy, bầu trời dần hừng sáng.

Cửa sổ chỉ mở ra một khe hở rất hẹp, luồng gió quét qua thổi bay tấm mành cửa, ánh nắng trốn sau mành nhân cơ hội nhảy xuống, rọi lên nền nhà loang lổ điểm sáng.

Thành phố A đang vào đông, ánh mặt trời cũng mang theo sự lạnh lẽo nghiêm nghị.

Lâm Vị Quang hiếm lúc có thể tự giác thức dậy mà không chờ tiếng chuông báo thức réo to, xét cho cùng là vì đêm qua cô chẳng ngủ ngon, lồng ngực nhồi nhét tâm tư phiền nhiễu rối bời, ngủ cũng không an giấc.

Dụi dụi mắt, cô chống nệm ngồi dậy, luyến tiếc rời khỏi ổ chăn, bọc cả người ngồi dựa vào đầu giường mần mò tủ.

Di động đã được sạc pin, cô khựng lại một lát, đầu ngón tay đẩy đầu sạc lấy điện thoại ra, nhét vào lòng bàn tay, đưa đến trước mắt.

Lão già cũng tri kỷ thật, còn biết cắm sạc cho cô nữa cơ.

Lâm Vị Quang nhìn đồng hồ, cách thời gian cô đặt báo thức còn mười phút, cô cũng không định ngủ tiếp nữa, bèn tắt mục báo thức đi.

Ném điện thoại đến bên gối, cô dùng chăn bọc mình thành một cục, vô cảm vùi mình trên đầu giường, nhìn cột sáng lờ mờ có chút mất hồn.

Cô không quen cảm giác mất mát buồn bã thế này, cô đã muốn gì thì từ trước đến nay đều không từ thủ đoạn bắt nó vào tay, chỉ duy cho đến khi gặp được Trình Tĩnh Sâm, cô mới tiến thoái lưỡng nan.

Không cầm nổi, cũng không bỏ xuống được.

Lồng ngực bị đè nén, Lâm Vị Quang buồn bực cào tóc, mém chút nữa đã động đến miệng vết thương, sợ hãi rụt tay về lại ngay.

Thay đồng phục rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ của mình, vốn tưởng có thể gặp phải Trình Tĩnh Sâm, nào ngờ trong phòng khách không một bóng người, nào có thân ảnh anh chứ.

Lâm Vị Quang nhìn khắp nơi, phát hiện ở quầy bar có một cái ly cà phê, nhìn là nhận ra vừa được lấy ra dùng, không biết đã đặt ở đấy bao lâu.

Trình Tĩnh Sâm đã đi rồi.

Căn nhà to là thế, bấy giờ chỉ có một mình cô, Lâm Vị Quang không biết có phải vì vừa thức dậy sẽ có cảm giác cô đơn hay không, chỉ biết rằng hiện tại cô không dễ chịu chút nào.

"... Lão khốn." Cô đá đá ghế dựa, lầm bầm, "Tốt nhất chú đừng để tôi phát hiện ra là chú đang trốn tôi."

Cô không hề hối hận về chuyện mình đã làm, hoặc là nói, những chuyện mà cô làm tuyệt không hối hận, dù cho hành động tối qua chỉ là nhất thời hứng khởi, cô cũng không cảm thấy nếu không làm thế thì sẽ càng tốt hơn.

Lão già biết tỏng tâm tư của cô, lại không tỏ thái độ gì, cũng không cho cô cơ hội mở miệng, rõ ràng là có ý nước ấm nấu ếch(*), để cô tự biết mà từ bỏ.

(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ

Lâm Vị Quang chán ghét cái sự ngầm hiểu mà không nói rõ ra này, cô thà rằng bản thân không đoán ra được suy nghĩ của anh.

Sáng sớm tinh mơ đã bị hắt một nồi nước lạnh, cả người cô uể oải, xách theo ván trượt ra ngoài, đến ven đường tiện tay mua đồ ăn sáng đến trường.

Lúc cô đến lớp vẫn còn rất vắng người, Tạ Đinh còn đang ngủ bù trên bàn, lại bị mấy cái ghế dựa làm ồn tỉnh.

Thấy Lâm Vị Quang rầu rĩ không vui, cô ấy ngáp dài hỏi lý do, nhưng đối phương hiển nhiên không có tâm trạng trả lời, cô ấy cũng thôi không hỏi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!