Chương 29: Rõ Lòng Không Nói

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Hôm sau lúc Lâm Vị Quang xuất viện mới chợt nhớ ra chú gấu nhỏ mình mua đã an táng trong vụ tai nạn xe cộ.

Cô tốn thời gian đến Berlin như thế, không thể chỉ mang mỗi quả đầu bị thương về được, những vật kỷ niệm khác không có, sổ khám bệnh lại nhiều thêm một trang.

Ôm ý tưởng không thể đi không một chuyến, Lâm Vị Quang bèn đi mua một cái y đúc cái cũ về, lần này treo thẳng lên trên cặp của mình, đỡ phải đánh mất lần nữa.

Trình Tĩnh Sâm nhìn thoáng qua trò xiếc này của cô nhóc, giễu cô ấu trĩ, 18 tuổi rồi còn mua thứ đồ này, Lâm Vị Quang trừng mắt liếc anh, nói nếu không thì đính một cái ngay trên áo khoác của anh, Trình Tĩnh Sâm bấy giờ mới chịu thôi trêu cô.

Mấy câu chuyện mạo hiểm ở Berlin này cũng chỉ là một bước nhạc đệm trong cuộc sống mà thôi.

Vì bị thương nên Lâm Vị Quang cần nghỉ ngơi, vậy nên không thể ở Berlin lâu được, trước khi khai giảng đến, cô liền về thành phố A cùng Trình Tĩnh Sâm và Hà Thứ, khổ hận làm cho xong bài tập hè của mình.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Vị Quang mang theo quả đầu quấn băng gạc đến trường, làm cho các bạn học hoảng sợ, bình thường mối quan hệ của cô cũng rất tốt, không ít người hỏi cô sao lại thành thế này.

Lâm Vị Quang ăn ngay nói thật: "Tai nạn xe cộ."

Dưới cái nhìn của mọi người thì cô chỉ như là gặp phải chuyện xui, sôi nổi trấn an cô rằng không sao đâu, nếu cuộc sống gặp chuyện không được như ý thì trường thi sẽ thành đắc ý.

Lâm Vị Quang bị bắt ép nhớ đến chuyện sắp tới kỳ thi giữa kỳ: "...."

Sở Nguyên nhìn chòng chọc vào băng gạc trên đầu cô, thổn thức không thôi, lầm bầm mãi trị an xã hội quả nhiên vẫn có nguy cơ tiềm tàng, người nhà họ Trình quả là tàn ác.

Nhìn lại thì, đều là người nhà họ Trình, song Trình Minh Dật lại có vẻ rất trong sạch mạnh mẽ đến lạ.

Bé trong sạch Trình Minh Dật nghe xong chuyện này, cùng ngày lên lớp hôm ấy liền chạy đến tìm Lâm Vị Quang, nhìn xem tình trạng của cô như thế nào.

Sau khi cẩn thận quan sát một phen phạm vi miệng vết thương, cậu thật sự rất tò mò, song không dám táy máy, chỉ đành hỏi thăm ngoài miệng.

"Không nghiêm trọng chứ?" Cậu nói, "Phải phẫu thuật không?"

"Không khoa trương thế đâu." Lâm Vị Quang khẽ chạm vào băng gạc trên đầu mình, cứ thấy khó chịu thế nào ấy, "Chỉ là chấn động não cấp độ nhẹ thôi, bây giờ cũng đã ổn lắm rồi."

Trình Minh Dật nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, bèn đẩy Sở Nguyên vào bên trong, còn mình thì ngồi cạnh cô ấy, khẽ nói: "Đang êm đẹp sao lại xảy ra tai nạn được, các cậu đã xảy ra chuyện gì ở Berlin?"

Lâm Vị Quang muốn nói người gặp chuyện không may chính là tớ đây, chú cậu đúng là tốt thật đấy, nhưng nghĩ lại, chuyện của bản thân cậu cũng không biết, bèn dời đề tài đi: "Đúng vậy, trước khi đi tớ cũng không ngờ phụ huynh nhà cậu lại tàn nhẫn như vậy, thật sự bày ra mấy thủ đoạn đó."

"Thật ra tớ cũng chưa từng trải qua, chỉ là biết được điều đó thôi, ai có ngờ lại để cậu gặp họ."

Trình Minh Dật nói, rồi như suy tư nhìn cô, "Tớ có hỏi thăm anh tớ rồi, anh ấy nói trong phòng VIP tại bữa tiệc mừng thọ đó có chút chuyện, còn rất nghiêm trọng nữa. Cậu cũng xui xẻo quá, ít nhất thì trong những bữa tiệc gia đình trước đó đều hòa bình ngoài mặt, thế mà lần này lại xảy ra chuyện."

Lâm Vị Quang nghe cậu nói thế, mới nhớ ra người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh Trình Minh Dật lúc trước, có khi chính là anh trai trong miệng Trình Minh Dật rồi.

Lúc trước giằng co với Trình Trọng Minh, anh ta cũng đứng nhìn cả quá trình, không biết có kể lại mấy chuyện linh tinh đó cho Trình Minh Dật hay không nữa.

Nghĩ vậy, Lâm Vị Quang bèn thuận miệng hỏi thử một câu: "Ồ? Anh cậu kể lại với cậu thế nào?"

Trình Minh Dật sờ cằm, đáp: "Anh ấy nói cậu cừ lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!