Chương 27: Chú Rõ Là Đau Lòng Tôi

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Biến cố này diễn ra quá đột ngột, dù Hà Thứ được đào tạo bài bản cũng không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến mà được đãi ngộ thế này.

Cửa xe vỡ tan tành, mảnh gương vỡ vươn khắp đất, bên cạnh là một con dốc cao, thân xe vỡ vụn nằm ở rìa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Sau khi xảy ra sự cố, Hà Thứ mau chóng bình tĩnh lại, bất chấp sự choáng váng ngắn ngủi đánh sâu vào tiềm thức. Anh ta đá văng cửa xe rồi lăn ra khỏi chỗ, vừa lúc nhìn thoáng qua hai kẻ từ trong chiếc xe gây án xuống xe, bỏ xe rời đi.

Phía sau là chiếc xe hơi màu đen vừa nãy đuổi theo bọn họ.

Quả nhiên là âm mưu từ trước.

Hà Thứ nghiến chặt răng, hiếm khi lại có cảm xúc phập phồng mãnh liệt thế này, đáng giận là không có cách nào đuổi theo, chỉ đành sờ soạng di động trong túi, định bụng gọi điện thoại báo cho đồng nghiệp trước.

Cũng may điện thoại chỉ bị vỡ màn hình, vẫn sử dụng được không có vấn đề gì, anh ta vừa bước ra ngoài gọi điện thoại vừa tìm kiếm thân ảnh Lâm Vị Quang, phát hiện cô bé còn chưa thoát thân thành công, nhất thời túa mồ hôi lạnh.

Đầu óc Lâm Vị Quang mê mang, lưng dựa lên cửa xe bể nát, thỉnh thoảng còn có cảm giác xung quanh lung lay sắp sụp đổ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, không rõ được là mình rung hay xe rung nữa.

Cô sờ thấy một tay đầy máu, cũng không quá hoảng loạn, mau chóng ổn định lại tinh thần, dùng ống tay áo lau máu trên mắt, mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe---

Sườn dốc với một độ cao đủ để người ta phải lạnh gáy, ngã xuống thật thì vẫn có giảm xóc, tuyệt đối không chết được, nhưng nếu cả người và xe cùng rơi xuống thì nói không chừng.

Cô thở dốc kịch liệt, thân mình hãy còn đang run lên, nói không sợ là giả, nhưng cô vẫn nỗ lực chống cả thân mình lên bò sang phía bên kia cửa xe.

Đầu xe phà khói dày đặc, dường như đó là tín hiệu của nguy hiểm, Hà Thứ thấy mà lòng run rẩy, mặc kệ phải liên hệ ai, vội vã đi lên kéo cửa xe ra, chỉ sợ Lâm Vị Quang chết ngất bên trong.

Ngay vào lúc anh ta mở cửa xe ra, tay Lâm Vị Quang cũng thành công chạm được đến khung xe, mượn lực từ bên trong lăn ra ngoài.

Lúc này mới thành công thoát hiểm.

Trạng thái căng chặt của Hà Thứ vẫn chưa thả lỏng được chút nào, đặc biệt là sau khi thấy gương mặt đầy mú của Lâm Vị Quang thì càng hoảng sợ đỡ cô dậy, kiểm tra xem rốt cuộc là cô đã bị thương ở đâu.

Đầu Lâm Vị Quang còn đang choáng váng, bên tai ầm ĩ ong ong khiến cô không nghe được Hà Thứ đang nói gì.

Nhưng cô có thể thấy được sắc mặt nôn nóng của đối phương, đại khái cũng đoán ra được nội dung câu nói, có sức mà không có lực xua tay, cô muốn nói mình không sao, song lại phát hiện thậm chí cô còn không có sức lực để mở miệng.

Nếu không phải là được Hà Thứ đỡ, chỉ sợ cô đã ngã ngồi trên mặt đất cũng nên.

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Lâm Vị Quang trì độn nghiêng đầu đứng đực ra tại chỗ nhìn, cô mới nhận ra bản thân vừa mới tìm được đường sống từ chiếc xe thần chết kia.

Thân xe lung lay ở hàng rào chắn bên sườn dốc một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chống đỡ được, lăn xuống sườn, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Vị Quang híp mắt, có chút hoảng hốt nhìn tàn dư của hình ảnh đó, ý thức cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng tan biến theo chiếc xe kia.

Mọi âm thanh đều xa dần, đầu óc cô nặng trĩu, ngất đi...

Khi Trình Tĩnh Sâm đến bệnh viện, bước đi của anh chưa khi nào hấp tấp như thế.

Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Vị Quang ngồi ngay ngắn ở mép giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!