|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Khi tóc bị kéo lấy, tuy Lâm Vị Quang khá bất ngờ, song cũng không phải chưa từng nghĩ đến hành động của mình sẽ bị ngăn lại.
— Nhưng không nghĩ là bằng cách này.
Lực ở sau đầu cũng không lớn lắm, nhưng không có cách nào kháng cự lại được, Lâm Vị Quang nhíu mày shhh một tiếng, khép hờ mắt, bị bắt phải ngẩng đầu lên.
Cô lớn tướng thế này rồi nhưng số lần bị túm tóc là đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là do đánh nhau mà ra, chứ chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh vào những khoảnh khắc như này.
Đù, lão gia này không biết cách uyển chuyển hơn như khều cằm cô ư? Cứ một hai phải dùng cách thức phản nhân loại như này?
Lâm Vị Quang thầm chửi, không giãy dụa nữa, đối diện với ánh mắt âm trầm của Trình Tĩnh Sâm, bên trong tựa như đang cuồn cuộn trào dâng một cảm xúc gì đấy.
"Lâm Vị Quang." Anh gọi cô, "Một vừa hai phải thôi."
Lâm Vị Quang chỉ muốn nắm lấy cổ áo anh đặng biểu đạt thế nào mới là được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng cũng chỉ là muốn.
"Được rồi, không quậy chú nữa." Cô ấm ức bĩu môi, ra chiều vô tội như thể vừa nãy chỉ là một hành động vui đùa, "Chú buông tay ra đi, như vậy làm tôi khó chịu lắm."
Nhóc con trước nay cứ thích diễn, Trình Tĩnh Sâm cũng không phân biệt được lúc nào cô diễn lúc nào là thật, nhíu mày quan sát cô một hồi, chung quy lại cũng là không so đo thêm.
Sau khi được buông ra, Lâm Vị Quang không vui xoa xoa nơi bị kéo đau, biết lão tuy say nhưng cũng không đến nỗi mất tỉnh táo.
Nhạt nhẽo thế.
Cô đi đến phòng bếp rót một ly nước ấm, lúc về đến phòng khách thì đi lại sô pha đưa ly cho anh: "Này, đã bảo chú đừng uống nhiều thế rồi, tuổi cũng đâu còn trẻ nữa, thân thể chịu nổi à?"
"..." Trình Tĩnh Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị nhóc con này dạy dỗ, buồn cười nhận ly nước, "Thân thể của tôi vẫn chưa đến phiên cháu nhọc lòng."
Uống mấy ngụm, cũng có chút tỉnh táo rồi, anh đặt ly nước lên bàn trà, duỗi tay đè lại huyệt thái dương, nói với Lâm Vị Quang đứng bên cạnh mình: "Được rồi, không cần để ý đến tôi, về phòng cháu nghỉ ngơi đi."
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, thấy anh không có chuyện gì nữa mới gật đầu đáp lại, dứt khoát nhanh nhẹn xoay người rời đi.
Cô về lại phòng ngủ của mình, thật sự không đi ra ngoài nữa.
Tuy rằng đầu óc vẫn còn váng vất, nhưng Lâm Vị Quang không mấy buồn ngủ, thế là lấy xấp đề thi dành cho kỳ nghỉ trong cặp ra đặt lên bàn bắt đầu giải đề.
Cô thấy rằng bản thân cần di dời lực chú ý, nếu không trong đầu sẽ chỉ toàn là Trình Tĩnh Sâm, cô sắp không còn là chính bản thân mình nữa rồi.
Sự thật chứng minh bài tập về nhà quả là lựa chọn tốt nhất làm lòng ta thanh tịnh, Lâm Vị Quang làm xong hai tờ đề thi, lúc ngẩng đầu lên thì cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cổ đau nhức, cô chuyên chú đến nỗi quên mất thời gian, bây giờ mở khóa điện thoại ra mới phát hiện đã là đêm khuya.
Nên đến giờ đi ngủ rồi.
Lâm Vị Quang buông bút, duỗi người, rửa mặt xong thay đồ ngủ ra, định bụng chui vào ổ chăn thì chợt nhớ đến một người khác, không biết đã lâu thế rồi người nọ có nghỉ ngơi được không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!