|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Trình Tĩnh Sâm chưa từng bị ai làm trò chỉ trích thẳng mặt như thế, song anh lại không giận mà tức cười.
Mái tóc ướt sũng rũ xuống, anh dùng một tay vuốt nó lên, thong dong đi đến ghế sô pha, bóp cằm cô làm cho cô phải ngẩng đầu lên.
1
Tư thế này rất khó chịu, Trình Tĩnh Sâm đứng ở phía sau cô, cô phải hơi nghiêng đầu lên mới có thể nhìn thấy được anh, lúc này không thể không ngẩng đầu, không được bao lâu cổ đã nhức mỏi.
"Làm gì thế." Lâm Vị Quang tức giận hỏi, không hất tay anh ra được, đành từ bỏ, "Không phải tôi chỉ nhìn thêm vài cái thôi sao, có chiếm hời gì của chú đâu chứ."
Trình Tĩnh Sâm cảm thấy nhóc con này mà nói thêm mấy câu nữa thì có khi chọc anh tức đến tăng huyết áp mất.
"Không nói đàng hoàng thì ngậm mồm."
Anh không nặng không nhẹ nhéo cằm cô, gương mặt thoải mái nhìn cô từ trên xuống, hờ hững nói: "Bớt bày trò trước mặt tôi."
Bây giờ Lâm Vị Quang đã không còn sợ người này dạy dỗ mình nữa rồi, cô hiểu nhất là nghiên cứu tính người, dùng vẻ vờ ngoan ngoãn thông minh của mình, sẽ vô tình đánh vào được điểm mấu chốt của đối phương.
"Được thôi." Cô cong môi, đuôi mắt cũng gợi nên một đường cong xinh đẹp, nghe lời, "Tôi sai rồi, không đùa nữa."
Tư thế này có chút khó chịu, thế là cô ngã người ra sau tựa đầu vào một phần ghế sô pha, như thế cũng dễ bề đối diện với Trình Tĩnh Sâm hơn.
Ngũ quan của thiếu nữ khéo léo và xinh đẹp dưới ánh đèn vàng nhạt màu, đôi hàng mi rung rung, con ngươi lấp lánh ý cười, chiếu lên thân ảnh anh.
Cô cứ nhìn anh như thế, chuyên chú và thuần túy, tựa như anh là cả thế giới của cô.
Lâm Vị Quang rạng rỡ và xinh đẹp, về điểm này Trình Tĩnh Sâm luôn công nhận, bình thường nhìn cô quen rồi nên không để ý, nhưng vào lúc này lại nảy sinh một chút kỳ lạ.
Sự dao động này không thể hiểu được, anh nhăn mày một cách khó nhìn thấy, muốn rụt tay về buông cô ra.
Nào ngờ Lâm Vị Quang không để anh đi, lật ngược lại nắm lấy cổ tay anh.
Trình Tĩnh Sâm mặc cho cô giữ lấy mình, không xem là phối hợp nhưng cũng không ném cô ra, vô cảm nhìn cô.
Lâm Vị Quang chớp chớp hai mắt, giọng điệu thản nhiên và thoải mái, "Có điều, dáng người của chú thật sự không tệ đâu nha, tôi cứ tưởng chú chỉ lo công việc mà không có thời gian tập gym đấy."
Cô vô tình cố ý kéo dài thời gian, chỉ tận lực suy nghĩ cách có thể được nhìn ngắm thêm nhiều biểu cảm hơn của lão già lãnh cảm này, dù sao thì cũng khó mà nói còn có lần sau hay không.
Nghĩ đến đấy, cô không khỏi khẽ tặc lưỡi, không khỏi tự giác nói ra những lời từ đáy lòng: "Tiếc là bình thường chú ăn bận quá đứng đắn..."
Cô nói rất khẽ, nhưng Trình Tĩnh Sâm lại nghe không sót một chữ, nhướng mày, "Đúng thật là cái gì cháu cũng dám nói."
Không, cô đâu chỉ dám nói, cô còn dám làm nữa cơ, chỉ là sợ bị anh ném ra ngoài cửa thôi.
2
Lâm Vị Quang âm thầm chửi thề, nhưng trên mặt lại không để lộ ra vẻ khác lạ nào, làm như mình lỡ lời, vội vàng tỏ vẻ như không có chuyện gì, thanh thanh cổ họng, cùng lúc đó cũng bỏ đi suy nghĩ dây dưa mà buông anh ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!