|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lúc Hà Thứ lái xe đến, thấy Lâm Vị Quang mang theo ba lô thì không khỏi nhìn cô thêm một hồi.
Đón nhận ánh mắt của anh ta, dù không nghe thấy câu hỏi nhưng Lâm Vị Quang vẫn biết anh ta đang nhìn gì, có sức mà không có lực vẫy tay: "Chào buổi tối nhé chú Hà."
"Sao lại mang ba lô theo?" Hà Thứ hỏi, "Thật ra không cần mang theo đồ đạc gì cũng được, có gì cần thì có thể đến bên kia mua."
Lâm Vị Quang ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: "Bài tập về nhà của kỳ nghỉ."
Hà Thứ hiểu ra.
Có chút đồng tình nhìn cô, Hà Thứ gật nhẹ đầu: "Dù sao cũng lên 12 rồi, đúng là ngay thời điểm căng thẳng học hành."
Cách nói chuyện của hai người lớn họ quả nhiên y như đúc. Lâm Vị Quang âm thầm thở dài, trong lòng đang cân nhắc đến khi lên máy bay có nên làm bài tập không, chứ đến khi xuất ngoại rồi thì có khi còn chẳng có thời gian chơi.
Trình Tĩnh Sâm lại không tỏ vẻ gì về chuyện này, chỉ bảo cô muốn nói chuyện thì lên xe nói, rồi xách cô vào trong ghế sau.
Vào lúc này thành phố A có hơi kẹt xe, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, khi ba người đến sân bay thì đúng lúc còn nửa tiếng là máy bay cất cánh.
Lâm Vị Quang ngồi trong phòng chờ VIP, chung quanh yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, cô quan sát bốn bề, không có gì thú vị.
Trình Tĩnh Sâm gọi người đem rượu lên, vừa dùng iPad xem công văn vừa nhấp vài ngụm rượu.
Nơi công cộng thế này vẫn có thể bị anh biến thành một buổi hội nghị cấp cao.
Lâm Vị Quang nhàn rỗi sinh nông nỗi, thấy anh đang làm việc không tiện quấy rầy, cô lén lút ngồi xuống bên cạnh Hà Thứ, trò chuyện với anh ta.
"Chú Hà, lần này chúng ta đi chừng mấy ngày?"
Hà Thứ đã quen với việc ghi lại hành trình trong đầu, nói: "Muộn nhất thì đến ngày 6 có thể về, tiệc mừng thọ của cụ là ngày 3, sau khi kết thúc thì sẽ không còn chuyện gì cần làm nữa."
"Vậy sao muộn nhất đến ngày 6 mới về?" Lâm Vị Quang buồn bực.
Hà Thứ đưa mắt nhìn Trình Tĩnh Sâm ngồi cách đó không xa, khẽ nói với cô: "Cậu Trình nói cháu bức bối lâu như thế, lại hiếm có được một chuyến đi ra ngoài nên muốn cho cháu thời gian để giải trí."
Lâm Vị Quang nghe vậy, vẫn không có phản ứng gì, chớp chớp mắt.
--- Lão già hóa ra còn nghĩ đến cô nữa sao?
"Thật hay giả vậy?" Cô tạm đè sự vui vẻ và kinh ngạc dưới đáy lòng, không dám tin, "Chú Hà, chú đừng an ủi cháu, có phải là chú ấy còn có chuyện gì cần làm ở Berlin không?"
Không ngờ mối quan hệ giữa hai người lại căng thẳng đến vậy, Hà Thứ bất đắc dĩ buồn cười giải thích: "Thật, chú lừa cháu làm gì?"
Lúc này Lâm Vị Quang mới chịu tin anh ta nói, đầu ngón tay chạm khẽ vào gương mặt, lẩm bẩm: "Là vì cháu không dám tin đó... Bình thường chú ấy nghiêm túc với cháu như vậy, thậm chí còn tiếc lời khi nói chuyện với cháu cơ mà."
"Cậu Trình quan tâm đến cháu lắm đấy." Hà Thứ lắc đầu, "Mấy năm này cậu ấy luôn sống một mình, đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm cháu nên tạm thời chắc là chưa quen lắm, cháu đừng nghĩ nhiều."
Lâm Vị Quang ồ một tiếng, rủ mi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!