|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lâm Vị Quang cũng không hôn được đến nơi mà mình muốn.
2
Thời cơ không khéo, trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra Trình Tĩnh Sâm đã vội lui ra sau, động tác của cô không kịp, song cánh môi vẫn cọ qua hàm dưới anh.
Trình Tĩnh Sâm không nhúc nhích, quét mắt nhìn thoáng qua cô.
Chạm phải ánh mắt của người ấy, Lâm Vị Quang mới kinh ngạc phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Mạnh mẽ đè cơn hoảng loạn trong lòng xuống, cô thầm mắng đầu óc úng nước, sợ bị nhìn ra sự khác thường liền cúi đầu xuống.
Nhẫn nhịn sự chột dạ, Lâm Vị Quang nhẹ nhàng túm cổ áo anh: "Diễn, diễn đi."
Trình Tĩnh Sâm vẫn không đáp lại, thẳng eo lên nhìn về phía cửa chính.
Cửa mở toang ra, ánh đèn bên ngoài hành lang rộng rãi chiếu rọi vào trong phòng, cũng mạ lên hình dáng trốn trong bóng tối dần rõ ràng hơn.
Lúc trước chỉ nghe thấy vài tiếng ầm ĩ không rõ, bây giờ thấy rõ cảnh tượng mập mờ trong phòng rồi, một đám hùng hổ ban đầu nháy mắt im bặt như ve sầu vào đông.
Đặc biệt là cô bạn đỡ Chu Vô Ngu, nét mặt biến sắc liên tục.
Đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trình Tĩnh Sâm rất thoải mái, khẽ đỡ lấy eo cô bé nằm trong lòng mình, ghé đến bên tai cô nói gì đấy, cô bé nhẹ nhàng gật đầu, im lặng để anh đỡ mình dậy, ngoan ngoãn núp sau lưng người ấy.
2
Hành động đôi bên đều rất thân mật, không xem ai ra gì, thế là người vây xem lại thành kẻ xấu hổ.
Mà đương sự lại còn làm như vô ý sửa sang lại vạt áo, đi đến huyền quan, hỏi: "Có việc gì?"
Trình Tĩnh Sâm vận tây trang đen, cà vạt lỏng lẻo, cúc áo sơ mi mở mất viên, đầu mày đuôi mắt đều lộ ra sự thỏa mãn lười biếng, không còn lạnh lùng như ngày nào, không đủ đoan chính, có thừa phong lưu.
Cô gái vừa rồi mập mờ cùng anh còn đang ở phía sau, chỉ để lộ ra gương mặt xinh đẹp và non nớt, đáy mắt lấp lánh ánh nước, thần thái kinh hoảng mà đáng thương.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra điểm bất thường.
Tuy nói quấy rầy người khác là vô đạo đức, nhưng nếu đã là chuyện xấu thì không có lý do gì giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn là nhân viên phục vụ mở cửa đánh vỡ sự yên lặng, căng da đầu nơm nớp lo sợ gọi: "Cậu Trình."
Trình Tĩnh Sâm thoáng gật đầu, cũng đáp lại, thái độ lạnh nhạt và hiền hòa.
Ánh mắt anh thay đổi khi dừng lại trước người đứng đầu, thong dong hỏi: "Bà Chu làm gì ở đây?"
Bình thường anh mang thái độ ôn hòa chừng mực, nhưng một khi nụ cười vơi đi thì sự lạnh lùng càng mạnh hơn, đặc biệt đáng sợ.
Bà Chu dù sao cũng chỉ là phụ nữ, bắt gặp ánh nhìn không gợn sóng này của anh không khỏi nảy sinh sợ hãi, khí thế kiêu ngạo ban đầu sa sút ngay, câu nệ hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!