Dưới lầu, ngay cổng khu căn hộ.
Một cặp nam nữ trông như sinh viên đang cãi nhau. Giữa cơn mưa lất phất sau bão, cả hai trừng mắt nhìn đối phương, mỗi người che một cây dù.
Một tay cô gái che dù, một tay kéo vali. Thanh niên tóc xoăn níu chặt lấy cần kéo, không cho cô đi.
Cô gái hết kiên nhẫn. "Anh có thấy mình con nít không?"
Gã trai tóc xoăn: "Em đi thật hả? Em không nuôi con chó luôn?"
Cô gái: "Anh mua thì anh đi mà nuôi!"
Thanh niên tóc xoăn: "Em thích nên anh mới mua đấy? Sao giờ lại thành của anh? Kệ mẹ, em muốn đi thì tha con chó đi luôn đi, anh cũng đếch nuôi!" Nói rồi thanh niên dúi chú chó đang run lẩy bẩy vào tay cô gái.
Cô gái không muốn nhận, tay còn bận cầm dù, bực bội thả con chó xuống đất.
"Anh luôn luôn vô lý như thế."
"Anh vô lý? Cứ cãi nhau là em bỏ đi, em không vô lý chắc?"
Chú chó nhỏ tròn vo ngơ ngác. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu tại sao hai con người trước mặt lại cãi vã. Nó lo lắng nhìn họ, đuôi ngập ngừng ve vẩy, muốn tiến lên nhưng không dám. Mưa táp vào người, từng hạt, từng hạt, khiến nó phải nhắm tịt mắt. Bộ lông vốn không được chăm sóc giờ ướt sũng, bết lại.
Cuộc cãi vã đi vào ngõ cụt. Cô gái đùng đùng kéo vali bỏ đi. Thanh niên tóc xoăn chửi thề một câu, đút tay túi quần định đi vào khu nhà.
Chú chó nhỏ định chạy theo, thanh niên lấy chân gạt ra. "Đi theo nó đi, tao không có tiền, có hơi đâu mà nuôi mày."
Cánh cửa đóng sầm, chú chó ướt sũng bị bỏ lại bên ngoài. Nhìn bóng lưng "chủ nhân" khuất dạng, nó cuống quýt chạy tới chạy lui, chồm người lên muốn vào trong, kêu "gâu gâu" đầy lo lắng.
Mưa bắt đầu nặng hạt, có cơn bão mới sắp ập đến. Chú chó chưa đầy ba tháng tuổi run cầm cập. Nó muốn về nhà, song cánh cửa kia mãi mãi không vào được nữa.
Cho đến khi, cánh cửa mở ra.
Bàn tay thiếu nữ trắng ngần, cẩn thận bế nó lên.
Không chê nó ướt sũng, ôm nó vào lòng. Vạt áo khoác từ hai bên che lại, chắn hết mưa gió.
Chú chó đang run rẩy vì sợ hãi, ngẩng đầu lên trong vòng tay ấm áp, nhìn người đang ôm mình. Đó là một chị gái có nụ cười vô cùng dịu dàng.
"Không sợ, không sợ, đưa bé về nhà." Khương Tư Ý xoa đầu nó, học theo cách Lâm Gai vẫn hay dỗ mình, vỗ về sinh linh bé bỏng nhẹ hẫng trong tay.
Lâm Gai đứng bên cạnh, che dù cho cả hai. "Ngay cổng khu mình có một bệnh viện thú y ổn lắm, đi xem thử không? Bão qua nhanh thôi, đưa nó đi khám xong ra có khi trời lại tạnh."
Khương Tư Ý: "Vâng."
Mang chú chó đến bệnh viện khám tổng quát, không có vấn đề gì lớn, nó hơi gầy và dễ bị căng thẳng. Chắc là do môi trường sống và người chủ vô trách nhiệm.
Khương Tư Ý khẽ chọc vào mũi nó, nó l**m ngón tay cô, nhồn nhột.
Ngoan và yêu quá. Suốt quá trình khám nó không kêu la hay giãy giụa, như biết người lạ trước mặt là người tốt, đang đối xử tốt với nó. Khương Tư Ý xoa đầu, nó vui vẻ dụi dụi vào lòng bàn tay, đuôi vẫy tít đến mức cả cái mông cũng lắc theo.
Một chú chó nhỏ đáng yêu như thế, sao lại có người nỡ lòng làm tổn thương nó.
Lòng Khương Tư Ý chua xót, cô muốn nuôi nó, cho nó một mái nhà. Nhưng... cô còn ở ký túc xá, không thể nuôi thú cưng...
Nụ cười trên môi Khương Tư Ý tắt dần. Mọi thay đổi trong cảm xúc của em, Lâm Gai ngồi bên cạnh thấy hết.
Bế chú chó ngồi trên sô pha khu chờ, Lâm Gai thấy nó không chỉ ngồi trên đùi Khương Tư Ý, mà còn biết làm nũng, lấy hai chân trước ngắn cũn ôm lấy cánh tay em.
Lâm Gai: "Nó thích em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!