Bữa sáng hôm đó, Lâm Gai ăn rất ngon miệng. Chỉ có điều, mắt cô đầu bếp cứ lảng đi đâu.
Thật ra thì dễ hiểu thôi. Khương Tư Ý tự trấn an. Chắc chị tưởng mình là gấu bông, ngủ hay ôm mà. Còn vụ hôn tay là do mình tự đưa qua, đâu trách chị được.
Ừm, chắc vậy.
Thấy Khương Tư Ý xắn tay vào bếp, dọn dẹp nhà cửa trong lúc mình bận tối mắt, Lâm Gai lại áy náy. Cô không muốn em phải làm những việc này. Đôi tay xinh đẹp đó nên dùng để cầm bút, lật sách, không phải để vướng vào việc nhà.
Khương Tư Ý thì thấy chị nghĩ nhiều quá.
"Em tiện tay làm thôi mà, có mệt đâu. Với lại chị chăm em từ nhỏ. Mẹ bảo hồi bé em khó tính lắm, khóc là không ai dỗ được, mỗi chị có cách, mà em cũng chỉ chịu cho chị bế. Lúc đó chị mới sáu tuổi, đã phải bế em ba tuổi, mồ hôi nhễ nhại mà chẳng buông."
Mấy lời của em làm Lâm Gai cũng nhớ lại chuyện xưa, cô cười.
"Thì bây giờ chị đang bận, giai đoạn nước rút cho cả học hành lẫn sự nghiệp, em cân mấy việc lặt vặt cho. Mốt em bận, chị rảnh, thì đến lượt chị lo cho em. Mình ở bên nhau cả đời mà, sau này chị còn khối dịp báo đáp 'em vợ' của chị."
Khương Tư Ý vô tư nói xong, thấy Lâm Gai nheo mắt nhìn mình đầy ẩn ý.
Sao... chẳng lẽ cô nói sai à? Hai người lớn rồi, sắp tới là cưới, thế thì ở với nhau cả đời còn gì?
Lâm Gai gắp một cọng măng tây, chậm rãi nhai.
"Em vợ"... cái từ nghe đến ngại, mà em cứ oang oang cái mồm.
Thì lớn rồi, ở nhà biết mặc áo lót. Dù rằng, cô cũng mặc...
Có ý thức về cơ thể, mà sao đầu óc vẫn hồn nhiên thế nhỉ? Chắc còn vô tư, mới dừng ở giai đoạn nói cho vui mồm.
Bản thân Lâm Gai lại mang một tâm trạng khác. Sáng nay, cô mơ một giấc mơ cực kỳ lạ.
Trong mơ, cô ôm Khương Tư Ý. Cái ôm không còn ngây ngô như thuở nhỏ. Không phải vì em lười đi bộ rồi ôm dỗ, càng không phải vì vui, hay vì lạnh.
Đó là một cái ôm rất "người lớn", cuộn trào d*c v*ng như dung nham chảy trôi trên da thịt. Ôm Khương Tư Ý, v**t v* tấm lưng mảnh mai và nóng rẫy, tim đập thình thịch qua lớp da thịt, từng nhịp, từng nhịp, như muốn đốt cháy tim cô thành tro.
Môi cũng chẳng yên. Hôn em say đắm, ghì gáy em, không cho trốn thoát. Mà em cũng chẳng trốn, ngoan ngoãn đón nhận.
Chưa đủ.
Cô muốn nhiều hơn, muốn tiến vào nơi sâu kín nhất của em. Cách cô muốn "đối xử" với em, chắc chắn sẽ dọa cô bé ngây thơ mới tròn mười tám sợ chết khiếp.
Tạm gác lại d*c v*ng đặc quánh trong mơ, Lâm Gai dắt Khương Tư Ý khám phá thành phố. Cùng đi bộ đường dài, đến nhà hát, đến lễ hội âm nhạc.
Cô dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở bên em, dẫn em làm quen, rồi yêu luôn thành phố này. Để mỗi ngày trong tuổi thanh xuân của em luôn trôi qua vui vẻ, không lo không nghĩ...
Khai giảng, Khương Tư Ý phải chuyển vào ký túc xá, bắt đầu cuộc sống đại học.
Trùng hợp thay, cô học chung lớp với Đoạn Ngưng.
Hai cô bạn học cùng cấp hai. Lên cấp ba, ba mẹ Đoạn Ngưng chuyển công tác nên cô bạn cũng chuyển trường theo. Hồi Đoạn Ngưng rời thành phố J, hai đứa còn ôm nhau khóc cả đêm. Suốt ba năm xa cách vẫn giữ liên lạc, trước kỳ thi đại học còn động viên nhau: "Hẹn gặp trên đỉnh vinh quang!"
Ai ngờ, gặp nhau trên đỉnh thật.
Cái duyên thực sự không dễ gì có được, hai cô bạn quấn nhau như xưa. Ký túc xá của Đoạn Ngưng ở ngay tầng dưới Khương Tư Ý, hai người suốt ngày đi cùng nhau.
Lâm Gai rảnh là lại lái xe đến đón Khương Tư Ý và Đoạn Ngưng đi chơi.
Ngồi trong chiếc Bentley của Lâm Gai, ăn tối tại nhà hàng cao nhất thành phố N. Nâng ly sâm panh, nhìn xuống thành phố từ trên cao, Đoạn Ngưng cảm thán: "Đúng là được thơm lây."
Lịch học năm nhất khá dày, Khương Tư Ý gần như ở trường suốt. Cuộc sống đại học mới mẻ với người khác là bung xõa, thoát khỏi vòng tay bố mẹ, cúp học yêu đương là chuyện thường ngày. Tuy nhiên Khương Tư Ý thì không. So với sự sôi nổi của bạn bè, cô bình lặng như mặt hồ thu. Vì cô có người trong lòng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!