Chương 93: Tuyến truyện giả định - Thuở bé (6)

Sát nút kỳ thi đại học.

Học sinh cuối cấp ngày nào cũng túm tụm trước bảng vàng danh dự, vái lạy các thủ khoa đời trước để xin vía, cầu thi cử thuận lợi.

Cái ảnh của Lâm Gai, thủ khoa toàn tỉnh, luôn luôn cả biển người tới lại. Vô số sĩ tử vái lấy vái để tấm ảnh thẻ lạnh tanh, môi mím thành một đường thẳng của Lâm Gai.

Khương Tư Ý cũng vái, nhưng... vái ở nhà.

Lâm Gai bay về thành phố J, ở bên Khương Tư Ý trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời em.

Mới về đến, Khương Tư Ý đã lôi chị vào phòng, bắt chị đứng nghiêm trước bàn học.

Lâm Gai khoanh tay, "Làm gì đấy?"

Khương Tư Ý gỡ tay chị ra, để xuôi theo người, rồi còn nâng cằm chị lên.

Lâm Gai: ?

Khương Tư Ý: "Chị học sinh giỏi, chị bỏ cái dáng bố đời đi được không? Em sợ vái không linh."

Vái học sinh giỏi mà còn xét nét cả dáng đứng. Lâm Gai: "Hay để chị tạo dáng Quan Âm cầm bình tịnh thuỷ nhé?"

Khương Tư Ý: "Thôi ạ, khác hệ tâm linh."

Lâm Gai: ...

Mặt mày chị học sinh giỏi thì khó đăm đăm, miệng làu bàu mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Khương Tư Ý xếp đặt. Lâm Gai đứng nghiêm trang trước bàn học, nhìn em chắp tay vái mình lia lịa.

Vái xong, cô chụp ảnh chị lại, photoshop thêm vầng hào quang ánh sáng chư Phật sau lưng, rồi thay luôn cái hình nền hai người đi trượt tuyết bằng tấm ảnh ấy.

Lâm Gai nhìn vầng hào quang kỳ quái, "Thế này thì cùng hệ rồi à?"

Khương Tư Ý: "Chị không hiểu đâu, tâm thành ắt linh."

Tay đang thoăn thoắt chỉnh ảnh, mặt bỗng bị hai bàn tay Lâm Gai kẹp chặt, nâng lên.

Môi Khương Tư Ý chu ra.

"Ưm ưm?"

Gì nữa?

Chị gái học giỏi lộ nguyên hình hung thần ác sát, "Có thời gian mê tín, sao không đi cày thêm mấy bài nữa đi."

Khương Tư Ý tức tối giãy giụa, "Méo hết cả mặt em rồi!"

Lâm Gai: "Không méo thì chị véo làm gì."

Một người phản kháng cho có lệ, một người nắm cho có nắm.

"Cô vợ chưa cưới" bé nhỏ giãy giụa bất lực trông đáng yêu chết đi được. Lâm Gai đang cười, bỗng nhận ra khoảng cách giữa hai người gần quá.

Gần đến mức hơi thở quyện vào nhau, gần đến mức nhìn rõ từng sợi lông tơ trên má Khương Tư Ý.

Tuy học ở hai thành phố khác nhau, ngày nào cũng gửi ảnh, gọi video, nghỉ lễ là gặp, nhưng con gái tuổi dậy thì mỗi ngày mỗi khác. Em bé đã lớn lên tự lúc nào, nét ngây thơ vẫn còn đó, song ngũ quan em có nét trưởng thành.

Hai người từng vô số lần gần gũi như thế này, vả lại còn gần hơn.

Nhưng chưa bao giờ Lâm Gai có cảm giác, đây là một tư thế... có thể hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!