Khương Tư Ý thích mùa thu nhất và khó chịu nhất là mùa đông.
Mùa đông năm nay thực sự lạnh lẽo và kéo dài.
Tuyết rơi hoài rơi mãi, không biết khi nào mới kết thúc.
Sau cuộc cãi vã ở nhà họ Khương, không ngoài dự đoán, Khương Tư Ý và Tống Đề lại bắt đầu chơi trò im lặng.
Chiến tranh lạnh là ngón nghề của Tống Đề. Trước đây, người tìm cách phá băng, cúi đầu trước luôn là Khương Tư Ý. Nhưng lần này, cô không chủ động liên lạc.
Muốn khách sáo thì khách sáo, nhưng cái cảm giác bị đổ oan thì ai mà trôi nổi, kể cả một người hiền không khác gì cục đất như Khương Tư Ý.
Hơn nữa, Tống Đề hiểu rõ mối quan hệ của cô và gia đình.
Từ ngày Triệu Quân bước vào cửa, Khương Lạc đã bỏ bê Khương Tư Ý. Bao năm qua, cô chưa từng cầm một đồng nào của nhà họ Khương và hiếm khi về nhà. Đồng nghiệp ở nhà đấu giá tưởng rằng cô mồ côi cha mẹ. Vậy thì làm gì có chuyện cô liên kết với Khương Lạc và Triệu Quân để ép cưới?
Khương Tư Ý đã thử đứng vào vị trí của Tống Đề suy nghĩ. Có lẽ Tống Đề giận, dù rằng không nói, không biểu hiện, nhưng nội tâm thực sự phẫn nộ tột cùng, nên mới ăn nói không lựa lời.
Nhưng, lần này Khương Tư Ý không nhường.
Mấy ngày trôi qua, cô không chủ động gửi tin nhắn cho Tống Đề.
Song trong những lúc nghỉ giải lao, nụ cười của Tống Đề xuất hiện trong tâm trí cô.
Cả Đoạn Ngưng mà còn thấy bạn không ổn.
Đoạn Ngưng: "Tư Ý, mày nhập sai rồi thì phải. 1990 chứ không phải 1890."
Khương Tư Ý thôi gõ, đối chiếu lại con số trên màn hình, sai thật.
Cô nhắm mắt, nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt.
"Chênh nhau một trăm năm, giá cả là một trời một vực đấy."
"Cảm ơn mày." Khương Tư Ý nhắm mắt, thuốc nhỏ mắt làm ướt hàng mi dài, đọng lại nơi khóe mắt.
Đoạn Ngưng chống tay lên cạnh bàn.
"Ê, sao tao thấy sau vụ đấu giá, mày gầy đi nhiều? Trông phờ phạc quá, áp lực hả? Hay là xin nghỉ một hôm đi, đừng tự hành xác."
"Tao không sao, đừng lo."
Đoạn Ngưng thở dài, "Mày đấy, gì cũng được, mỗi tội hay cố chấp gồng mình."
Đoạn Ngưng ngại nói nhiều, Khương Tư Ý không thích nói chuyện nhà mình. Quen biết bao năm, cô chỉ biết bạn có một cô vợ sắp cưới. Nhưng cô vợ sắp cưới đó chưa từng đến nhà đấu giá, Đoạn Ngưng chưa thấy mặt bao giờ, nghe đâu họ Tống. Chẳng thấy uy tín gì cả.
Đôi khi Đoạn Ngưng thật lòng thương Khương Tư Ý. Trớ trêu ở chỗ, Khương Tư Ý trông ngoan ngoãn, nhưng lòng tự trọng lại cao vời vợi, không thích người khác thương hại mình, nên Đoạn Ngưng khó mà lên tiếng nhiều.
Tối về, Khương Tư Ý nghe tin tức tiếng Anh để tìm cơn buồn ngủ.
Chắc hai chữ "London" vô tình lọt vào tai, đêm đó, cô mơ thấy Tống Đề.
Trong mơ, hai người quay về thời thơ ấu.
Khi ấy mẹ đã qua đời, ba dắt nhân tình về nhà. Lúc Triệu Quân đến nhà họ Khương còn dắt theo cả Khương Sính sắp vào tiểu học. Triệu Quân chỉ đạo này kia, ra cái điều chủ nhân mới của nhà họ Khương.
Khương Tư Ý không dám mở mồm nói với Triệu Quân, bởi hé răng ra, Triệu Quân chẳng những không giúp, mà còn thừa cơ hội châm dầu vào lửa.
Chị gái Khương Tư Linh đi học vẽ, chẳng mấy khi ở nhà. Thêm vào đó, chị có phong thái của một nghệ sĩ, đầu chị toàn có bố cục và màu sắc, chị không hiểu mấy chuyện thế thái nhân tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!