Đám đông vây quanh Lâm Gai dạt ra sau một cái liếc mắt của tổng giám đốc Cố, để lại Lâm Gai và Khương Tư Ý trong một khoảng trống đầy ngượng ngùng giữa sảnh tiệc ồn ào.
Lâm Gai xoay ly rượu trong tay, ánh đèn lấp lánh trên thứ chất lỏng màu mật ong.
Hai ngón trỏ của Khương Tư Ý thì vô thức xoắn vào nhau.
Hiểu lầm. Sao cố tình tạo không gian riêng cho cô và Lâm Gai thế?
Trong mắt cô, Lâm Gai là một tượng đài, một người huyền thoại, đóa hoa trên núi tuyết. Nghĩ đến chuyện gán ghép tình cảm với chị thôi đã thấy báng bổ.
Thế nhưng, Lâm Gai lại chẳng để ý. Chị không quan tâm những ánh mắt hiếu kỳ và lời thì thầm xung quanh. Việc đó khiến Khương Tư Ý hoài nghi, hay do mình nghĩ nhiều quá.
Đầu óc Khương Tư Ý như mớ hỗn độn sau cơn bão. Ấy thế mà lúc này, sự chú ý của Lâm Gai lại va phải chiếc cổ của cô.
Nhìn ở cự ly gần, bộ sườn xám này được đo ni đóng giày cho Khương Tư Ý. Cổ áo đứng ôm cái cằm xinh, đường viền thủ công chạy dọc theo cần cổ thiên nga.
Chuyên viên đấu giá vừa mới đây còn bình tĩnh làm chủ sân khấu, giờ đứng trước mặt Lâm Gai thì trở về làm cô bé.
Lâm Gai, người vốn kiệm lời, lại mở mồm trước.
"Chỗ bị đứt còn đau không?"
Khương Tư Ý thầm thấy may mắn vì Lâm Gai đã chủ động, nếu không cô thật sự không biết làm gì để phá vỡ không khí ngượng ngùng. Song câu hỏi lại khiến cô có chút mơ hồ.
"Chỗ nào ạ?"
Mắt Lâm Gai chùng xuống.
"Đêm đó tay em bị xước mà?"
Khương Tư Ý hoảng. Đêm đó tối ôm, Lâm Gai để ý đến vết xước mà tới công ty cô mới biết.
Cô ngại ngùng: "Lành rồi ạ."
Không biết lúc nói chuyện với người khác Lâm Gai có thế không, sao mà cứ nhìn thẳng vào người ta. Chênh lệch chiều cao khiến người nghe có cảm giác như đang bị soi xét từ trên xuống.
Đã thấp hơn cả một cái đầu, lại còn đi giày bệt, Khương Tư Ý bỗng thấy mình nhỏ bé, nói năng cũng lúng túng theo.
"Em, em có quay lại tìm chị. Thấy chị gọi điện thoại nên em ngại phiền. Sau đó..."
Sau đó, em đi luôn.
Sở dĩ cô không quay lại tìm Lâm Gai, vì sự lạnh nhạt của Tống Đề đêm đó thật sự khiến cô nản lòng thoái chí. Với tâm trạng tồi tệ khó mà che, việc đối mặt với Lâm Gai chắc chẳng nói được chuyện gì vui, lại càng không muốn đem cảm xúc cá nhân của mình ra trút lên một người không mấy thân quen.
Thay vì mang bực dọc đến cho người khác, thà rằng biến mất cho rồi.
Khương Tư Ý viện lý do: "Sau đó em bận, nên về trước."
Chuyện đã qua lâu, bận đến độ không nhớ ra phải giải thích với Lâm Gai một câu, cô lơ người ta, Khương Tư Ý kinh ngạc với cái gan của chính mình.
Không biết Lâm Gai không vui vì chuyện đó rồi bây giờ đến đây để hỏi tội hay không. Giọng Khương Tư Ý nhỏ xíu: "Xin lỗi, em có làm lỡ việc gì không ạ?"
"Không em."
Lâm Gai nói, "Chị muốn đưa cho em miếng băng cá nhân."
Thật sự?
Vết xước nhỏ đến mức mãi khi lành mới nhận ra, thế mà Lâm Gai biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!