Chương 5: (Vô Đề)

Phiên đấu giá mùa xuân năm nay chia thành tám đợt và tâm điểm thuộc về các phiên chuyên về thư họa Trung Quốc với tranh sơn dầu phương Tây, thế nhưng phiên đấu giá Kim thạch Ngọc khí

- gồm kim loại và đá quý sắp bắt đầu cũng chẳng thua kém.

Sảnh chính và khu đấu giá qua điện thoại chật ních người, không khí căng như sắp có biến. Tuy nhiên, bề ngoài thì lịch thiệp, thỉnh thoảng thì thầm vài câu, tạo nên sự tĩnh lặng đầy mùi thuốc súng.

Hôm nay Khương Tư Ý búi tóc thấp, mấy lọn tóc mai buông lơi bên chiếc cổ trắng ngần, tinh xảo như nét vẽ. Cô phối cùng một bộ sườn xám lụa thủ công màu trắng bạc, nom cổ điển như bước ra từ tranh thủy mặc.

Bộ sườn xám là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế ruột khi mẹ cô còn sinh thời. Sở trường của nghệ nhân kín tiếng đó là thể hiện những đường cong tuyệt mỹ, từ đường viền cổ và tay áo, trôi chảy như mây, cho đến tỷ lệ vòng eo và hông đáng kinh ngạc của Khương Tư Ý.

Bộ sườn xám không dung tục hay lố lăng. Đường xẻ tà cắt đến một phần ba bắp chân, thấp thoáng nước da trắng như tuyết giữa những nhịp bước khoan thai. Đấy là nét kín đáo đậm chất Á Đông, song nó khơi gợi trí tưởng tượng hơn bất cứ bộ cánh hở hang nào.

Khương Tư Ý xem lại tài liệu vật phẩm, Đoạn Ngưng rót ly nước đưa qua: "Xem bảy tám lần rồi đấy."

Khương Tư Ý nói: "Bao nhiêu lần cũng không thừa. Ai mà biết lên đó có sự cố hay không."

Đoạn Ngưng: "Thảo nào trẻ thế mà được tham gia phiên đấu giá mùa xuân. Sự kiện đông người, phiên đấu giá tầm cỡ thế này, đổi lại là tao chắc tao chạy vào nhà vệ sinh tám trăm bận mất."

Khương Tư Ý cười.

Thật ra cô khá căng thẳng, tuy nhiên phiên đấu giá sắp bắt đầu, có căng thẳng đến mấy thì cũng phải đè trái tim, bắt nó đập chậm lại, để có thể giữ bình tĩnh.

Vì phiên đấu giá này, cô đã chuẩn bị rất lâu, cô không cho phép mình xảy ra bất cứ sai sót nào.

Hai người đang nói chuyện ở hậu trường, bỗng nghe tiếng xôn xao nho nhỏ từ sảnh đấu giá.

Phiên đấu giá bắt đầu.

Các đồng nghiệp đang chờ ở hậu trường nhìn nhau.

"Ủa? Còn năm phút mà?"

"Bắt đầu rồi."

"Tư Ý còn ở đây mà, ai bắt đầu? Ai trên sân khấu?"

Khương Tư Ý và Đoạn Ngưng cùng những người khác nhìn về phía sân khấu chính. Đồng nghiệp cùng bộ phận

- Vạn Hân, đã đứng dưới ánh đèn sân khấu, phát biểu khai mạc: "Kính thưa quý vị nhà sưu tập, quý vị khách quý. Nhân tiết trời xuân hòa cảnh sắc tươi đẹp, vạn vật bừng sức sống, mọi người có mặt nơi đây, cùng nhau khai mạc phiên đấu giá chuyên về Kim thạch Ngọc khí: Ngưng Túy Thiên Thu.

Tại đây, tôi xin thay mặt toàn thể đồng nghiệp của nhà đấu giá, gửi đến quý vị đã bớt chút thời gian quý báu đến tham dự lời chào và cảm ơn trân trọng nhất..."

Đoạn Ngưng chết lặng, nhìn sang Khương Tư Ý: "Sao con nhỏ đó đi lên?"

Khương Tư Ý không nói, cô nhớ Olivier có bảo: "Em nghĩ mình có phần trong phiên đấu giá mùi xuân thật à?"

Vạn Hân và Khương Tư Ý vào làm cùng đợt, là học trò của Oliver. Hồi còn thực tập luân phiên, Oliver dẫn dắt Vạn Hân nhiều, nghe đâu hai gia đình có quen biết sâu xa.

Thảo nào Oliver mạnh miệng tuyên bố phiên đấu giá mùa xuân không đến lượt Khương Tư Ý, ra đã sớm lên kế hoạch cho màn hớt tay trên.

Đoạn Ngưng hiểu, đây là hành vi cướp việc một cách trắng trợn.

Đoạn Ngưng tức sôi máu: "Con Vạn Hân lấy đâu ra gan chó đó thế?!"

Trái ngược với Đoạn Ngưng và mấy đồng nghiệp đang xì xào, người trong cuộc là Khương Tư Ý bình tĩnh đến lạ.

Cô biết Vạn Hân dám. Oliver là giám đốc bộ phận thư họa, cậu của gã lại là một đối tác của nhà đấu giá.

Không kể là ở đâu, hễ có nhiều người, thì chắc chắn có chuyện chia bè kéo phái, sẽ có cạnh tranh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!