Đêm qua, trái tim ngổn ngang trăm mối, bên gối lại thiếu hơi người, chẳng lạ gì khi cô mất ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức lôi cô ra khỏi cơn mơ màng. Lúc khó nhọc mở mắt, đồng hồ điểm đúng tám giờ.
Giữa lúc cuống quýt định xuống giường, khung cảnh xung quanh chợt nhắc cô nhớ ra mình đã chuyển đến gần công ty, đạp xe cũng chỉ mất dăm ba phút. Chín rưỡi mới vào làm, tám giờ dậy vẫn thừa thãi thời gian để thong thả ăn sáng, nghe tin tức và dắt cún đi dạo.
Trái tim đang treo lơ lửng tức thì rơi về đúng vị trí. Có lẽ vì lúc tỉnh giấc chỉ có một mình, ảo giác như đang ở căn nhà thuê ngày trước ùa về khiến tâm trí cô mơ hồ.
Dắt Tuyết Cầu đi dạo xong, cơn lười biếng định xui cô bỏ bữa sáng. Nhưng rồi hình ảnh Lâm Gai kiên trì vào bếp suốt thời gian qua, tỉ mỉ cân đo dinh dưỡng ngày qua ngày lại hiện lên, khiến cô không nỡ đối xử qua loa với bản thân.
Sau một hồi lục lọi tủ lạnh, lát bánh mì được nướng giòn, bên trên phủ lớp phô mai Brie béo ngậy. Kế đến là miếng cá bơn được áp chảo vàng ruộm ăn cùng trứng ốp la, đi kèm vài lá xà lách Roman thanh mát giúp cân bằng vị giác. Và dĩ nhiên, trên bàn không thể thiếu một bát dâu tây
- thứ quả lúc nào cũng hiện hữu trong căn nhà.
Bày biện xong xuôi, một bữa sáng đủ đầy dinh dưỡng, màu sắc lại hài hòa mãn nhãn hiện ra. Trông có phong cách của Lâm Gai đấy chứ? Chỉ trừ trứng chiên méo mó còn hơi xém vỏ, khác một trời một vực với hình bầu dục hoàn mỹ từ tay Lâm Gai.
Khương Tư Ý vô cùng đắc ý với tài nấu nướng bỗng nhiên lên tay của mình.
ĂN bữa trong sự khoan khoái, cô thay đồ rồi đạp xe đi làm. Sáng nay, tiết trời khá mát mẻ. Đạp xe dưới bóng râm ven đường, làn gió nhẹ mơn man, đến công ty mà không đổ một giọt mồ hôi.
Có điều, sao cái áo này sai sai kiểu gì? Dường như nó đã rộng hơn một cỡ.
Mới bước vào sảnh lớn, khi đang đứng cuối hàng đợi thang máy, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Một linh cảm mách bảo cô đó là tin nhắn của Lâm Gai.
Quả nhiên là chị. Đôi môi bất giác mím chặt, cố giấu đi nụ cười chực nở bung giữa chốn đông người.
Lại một ngày tâm linh tương thông.
Lâm Gai gửi tấm ảnh cảnh đêm ở sân bay London.
Có lẽ chị vừa hạ cánh.
, : [Chị tới nơi rồi.]
Lúc này Khương Tư Ý mới giật mình nhận ra, cô vậy mà đã quên không dặn chị "tới nơi thì báo em".
Dù cô không nói, Lâm Gai vẫn tự giác "báo cáo".
Đầu ngón tay của "Bánh Mì Lát Vụn" thoăn thoắt lướt trên màn hình: [Trời có lạnh không chị?]
, : [Chị mặc áo khoác em nhắc, không lạnh.]
, : [Em ăn bò hầm chưa? Có bị mặn không?]
Bánh Mì Lát Vụn: [Không mặn ạ, siêu ngon luôn.]
Nhắn rồi, cô thuận tay gửi tấm ảnh nồi đuôi bò hầm chụp hôm qua cho chị.
Lời khen là thật lòng, nhưng gửi đi rồi ngẫm lại, cả con chữ lẫn hình ảnh kiểu... thành tâm quá mức.
Đồ ăn kỳ công như vậy, được cô khen nức nở thế này, lỡ Lâm Gai làm mãi thì sao?
, : [Vậy sau này chị làm cho em ăn thường hơn.]
Đúng như dự đoán. Khương Tư Ý đang định trả lời thì cửa thang máy mở toang. Trước và sau lưng cô là dòng người cuồn cuộn, mọi người hau háu như muốn giành giật tấc đất trong cabin giờ cao điểm.
Cô tạm tắt màn hình, lách mình vào thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!