Khương Tư Ý là người kín đáo, thế nên ngay cả trong nụ hôn, cô vẫn giữ cho mình sự chừng mực.
Ngoài khoảnh chị ép vào tường, cô đã nuốt mọi âm thanh vào, chôn vùi trong cổ họng.
Khi hơi thở dần đứt quãng, cô muốn rút lui, nhưng chị giữ chặt gương mặtLâm Gai không dừng, ngược lại càng thêm nồng nhiệt, hôn sâu hơn, ấn mạnh hơn, khiến Khương Tư Ý vô thức nhón gót, chao đảo, không biết nên tiến hay lùi.
Người cô bỗng nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm, tuy nhiên tiếng động thì lại vô cùng trầm lặng. Chỉ còn hơi thở nóng hổi bị chặn lại bởi môi và lưỡi Lâm Gai, hỗn loạn và dồn nén đến nghẹt thở.
Đôi môi Khương Tư Ý bị Lâm Gai ép mở đến một góc cực kỳ xấu hổ. Lưỡi Lâm Gai miên man trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, quấn chặt đến tận gốc lưỡi tê dại.
Thực sự khó mà tin nổi, một Lâm Gai thường ngày luôn điềm đạm, từ tốn, khi hôn lại có thể cuồng nhiệt đến thế. Lâm Gai xâm chiếm không ngừng, mở ra một thế giới không còn đường lui.
Cảm giác chiếm hữu nồng nàn, cháy bỏng khiến hơi thở Khương Tư Ý nặng nhọc. Đầu óc cô quay cuồng. Khí oxy dường như đã cạn kiệt, cô chỉ còn biết phó mặc cho Lâm Gai dẫn dắt.
Trong sự cuồng nhiệt lại ẩn chứa một kỹ thuật tinh tế đến lạ. Cằm và hai chân Khương Tư Ý mềm nhũn, rã rời. Nhưng chị gái ôm cô lại không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Cơ thể cô nghiêng đi vì nụ hôn, song nụ hôn vẫn tiếp tục, lưng cô bị bẻ cong về sau. Nước bọt không thể kiểm soát đang trào ra từ khóe môi. Tiếng nước róc rách trong căn phòng rộng lớn, tĩnh lặng càng lúc càng rõ, thật khó mà chịu được.
Sắp đứng không vững, thế mà chẳng nỡ buông tay, cô đành ôm chặt cổ Lâm Gai để giữ thăng bằng. Hành động đó như một lời đáp lại, một cử chỉ thân mật. Đấy là cách làm nũng vô thức, như đang đòi hỏi nhiều hơn.
Cảm nhận được Khương Tư Ý lặng lẽ tiến lại gần, hơi thở Lâm Gai khựng lại. Lâm Gai ấn một tay vào lưng Khương Tư Ý, kéo vào lòng mạnh hơn, tay kia siết chặt eo chiếc eo đã mềm vì nụ hôn.
Rồi Lâm Gai bế bổng Khương Tư Ý lên.
Nụ hôn tiếp diễn trong lúc đôi chân lơ lửng trên không. Cảm giác chênh vênh, không an toàn khiến Khương Tư Ý sợ hãi, thốt lên một tiếng khẽ.
Tiếng thốt lên chưa dứt, thì khi cả hai cùng ngã xuống sô pha, rồi tiếng kêu chuyển thành một tiếng rên khe khẽ. Tiếng "ưm" kèm chút đau đớn, rất nhẹ, âm cuối mềm mại đến mức ngay cả Khương Tư Ý cũng không ngờ, đó là một lời mời gọi đầy mê hoặc.
Nghe thấy giọng của mình, gương mặt đã nóng bừng của Khương Tư Ý dường như bốc cháy.
Trên cái sô pha da xanh ô liu, hai con gái quấn nhau không rời. Bị người ở trên ôm, hôn và đè nén, cằm Khương Tư Ý đang ngước lên. Mười ngón chân cô quắp lại vì không chịu nổi.
Mái tóc dài của Lâm Gai trải lên mặt và cổ Khương Tư Ý. Lẽ ra phải rất ngứa, nhưng Khương Tư Ý bị những ngón tay thon dài của Lâm Gai giữ chặt lấy mặt, xoay sang một bên, bày ra chiếc cổ trắng ngần. Ánh mắt cô mờ đi. Cô hoàn toàn bị cảm giác tê dại xa lạ kiểm soát, không còn tâm trí để quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.
Điện thoại trên bàn trà phía xa đã rung hồi lâu, nhưng không ai để ý. Ban đầu chẳng ai quan tâm đến nó. Sau khi tự động ngắt cuộc gọi lần đầu, nó lại kiên trì reo lên. Cùng lúc đó, Cầu Tuyết, đang lo lắng đi loanh quanh bên cạnh sô pha, không biết phải "can" thế nào, nên đành chỏ mỏ sủa. Tiếng sủa mỗi lúc một gấp.
Nghe thấy tiếng chó sủa, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu Lâm Gai được kéo lại. Cả hai chậm động tác. Lý trí đang phân tán dần về.
Tư thế quấn lấy nhau thật sự khó chịu. Cẳng tay Khương Tư Ý đang tựa trên vai Lâm Gai, theo bản năng đẩy lên. Mái tóc dài của Lâm Gai xõa lộn xộn trước ngực, không thể nhìn rõ gương mặt đang thế nào, có môi vẫn còn lấp lánh nước, ngực phập phồng giống hệt Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý đẩy nhẹ làm Lâm Gai đành im lặng đứng dậy. Khương Tư Ý cũng ngồi dậy. Hơi lúng túng kéo lại cái áo đã bị đẩy lên bụng. Cô nhìn điện thoại đang rung trên bàn.
"Chắc... có chuyện quan trọng ạ." Cô cất tiếng, tự giật mình vì giọng nói khàn khàn.
Lâm Gai lại im lặng vài giây, rồi mới đi lấy điện thoại trên bàn trà.
Khương Tư Ý bế Cầu Tuyết lên, "Sợ lắm hả?"
Cầu Tuyết còn sợ, đôi mắt nhỏ bé bối rối nhìn hai người. Khương Tư Ý xoa xoa cái đầu đầy lông của nó và nói nhỏ: "Không sao, hai mẹ không đánh nhau, hai mẹ đang..." Nửa câu sau cô chịu.
Cô nhìn bóng lưng của Lâm Gai.
Lâm Gai nói nhỏ vài câu, cúp máy rồi quay lại, không khí có chút nặng nề. Lâm Gai điều chỉnh tâm trạng, xong mới mở lời: "Chị phải họp xíu."
"Vâng vâng, chị đi đi."
Lâm Gai nhìn Khương Tư Ý một lúc lâu, thấy mái tóc dài gọn gàng của em giờ đã rối tung mà bản thân là người gây ra. Lâm Gai giúp vuốt lại tóc cho, rồi xoa xoa đầu em. Tóc em lại trở nên gọn gàng.
Khương Tư Ý hơi ngượng ngùng cụp mắt xuống: "Không sao, em... lát nữa tự chải đầu. Chị đi họp nhanh đi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!