"Tôi theo đuổi em ấy."
Lời tuyên bố ngắn gọn, nhưng đầy hiển nhiên, tựa cú sốc điện, khiến bộ não Khương Tư Ý đang vận hành tốc độ cao bỗng ngừng hoạt động.
Mơ hồ, cô nghe thấy tiếng ai đó hít một hơi lạnh.
Lâm Gai theo đuổi Khương Tư Ý?
Thật khó mà tưởng tượng, khối băng di động lại có thể đi theo đuổi người khác. Hơn thế nữa còn thản nhiên thừa nhận ngay chốn đông người.
Những ánh mắt hoài nghi, dò xét ban đầu dành cho Khương Tư Ý dần chuyển thành sự ngưỡng mộ.
Chu Ngạn Lâm đứng ngoài vòng tròn thấy nóng người. Mấy ánh mắt xung quanh như đang hỏi "bao giờ livestream luộc mình?" khiến Chu Ngạn Lâm mất hết thể diện.
Dẫu muốn vùng vẫy một phen, song Chu Ngạn Lâm nào dám chất vấn trước gương mặt lạnh lùng như băng sơn của Lâm Gai. Đành vòng vo: "Chúc mừng chị Tiểu Lâm ạ. Cho em hỏi..."
Chưa kịp dứt lời, Lâm Gai đã dùng hai từ "xin lỗi" để cắt ngang.
Thông điệp cần truyền tải đã xong, Lâm Gai chẳng muốn Khương Tư Ý bị vây quanh bởi mất câu hỏi vô nghĩa, phí hoài tâm trí.
Bất kể ánh mắt ai, cô thẳng người kéo Khương Tư Ý rời đi.
Chu Ngạn Lâm định gỡ gạc, cuối cùng lại mất mặt hơn cả lúc ban đầu: ...
Lâm Tuyết Bạc và Khổng Úc Sâm đang ngồi sô pha gần đó, trò chuyện cùng các đối tác kinh doanh quan trọng của Huyễn Duy Duy, thỉnh thoảng liếc mắt về phía hai người.
Lâm Gai dẫn Khương Tư Ý đi thẳng vào khu vực trung tâm của cả gia đình lẫn sự nghiệp của chị.
Bộ não Khương Tư Ý hoạt động trở lại. Nghĩ đến câu nói "tôi theo đuổi em ấy" của Lâm Gai, cô cảm thấy ấm áp. Lâm Gai thật tốt, luôn nghĩ cho cô, nói ra những điều có lợi cho cô.
Tống Đề tận mắt chứng kiến Khương Tư Ý và Lâm Gai tay trong tay, xuyên qua đám đông, phớt lờ tất cả ánh mắt, thế giới như có mỗi hai người.
Thỉnh thoảng, họ còn nhìn nhau, trò chuyện khe khẽ, nở nụ cười rạng rỡ, rồi cứ thế đi dần xa.
Giống như cơn ác mộng tái hiện ở đời thực.
Người trong mơ mà Khương Tư Ý thân mật đồng hành giờ đã hiện hình.
Là chị họ cô.
Chị họ không thèm bận tâm đến cô. Còn Khương Tư Ý thì dường như cũng chẳng nhận ra sự hiện diện của cô.
Chiếc ly trên tay rơi xuống sàn lúc nào không hay, chất lỏng ngọt ngào văng lên đôi giày cao gót lấp lánh đắt tiền. Tống Đề hoàn toàn không biết, trong mắt bản thân lúc này chỉ có mỗi hình bóng hai con người không nên bên nhau ấy.
Họ bắt đầu liên lạc từ bao giờ?
Cái đồng hồ Khương Tư Ý từng chi cả đống tiền là vì tặng chị họ?
Họ đã tiến đến bước nào rồi?
Trong đầu Tống Đề không ngừng hiện lên hình ảnh Khương Tư Ý lạnh lùng giữa những cánh hoa đỏ và hai câu nói như lưỡi dao: Tôi kết hôn rồi. Tôi thích chị ấy.
Cơn lốc bất mãn và ghen tỵ cuộn trào, phá vỡ lý trí Tống Đề trong khoảnh khắc.
Đôi chân vô thức bước đi, muốn đuổi theo Khương Tư Ý.
Tuy nhiên, mới bước được một bước, cơ thể bị kéo giật lại. Cổ tay đang đau, giờ bị người phía sau nắm chặt, đau đến mức Tống Đề phải rên.
Ngẩng đầu, Tống Đề bắt gặp gương mặt đầy phẫn nộ của mẹ mình, Lâm Vân Thinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!