Chương 40: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Tống Đề tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.

Đây là lần thứ ba trong tuần cô nằm mộng thấy Khương Tư Ý.

Trong giấc mơ đêm qua, cô thấy Khương Tư Ý thân mật khoác tay người khác, rồi cứ thế bước đi, mỗi lúc một xa.

Dù rằng Tống Đề có gọi thế nào đi chăng nữa, Khương Tư Ý cũng chẳng nghe. Khuôn mặt nghiêng nghiêng rạng rỡ nụ cười, ánh mắt chuyên chú dõi về người bên cạnh.

Người Khương Tư Ý khoác tay chìm khuất trong bóng tối. Mặc cho đường nét trông quen thuộc, nhưng Tống Đề không nghĩ ra được đó là ai.

Tống Đề chạy mãi, gọi mãi, vừa khóc vừa gào trong tủi thân.

Thế nhưng, Khương Tư Ý không quay đầu, kể cả một cái liếc mắt. Bóng hình Khương Tư Ý càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Khi giật mình tỉnh giấc, cảm giác mất mát xé lòng thấm đẫm tâm hồn Tống Đề.

Khó khăn mới gượng dậy được và Tống Đề ngạc nhiên khi thấy mình còn mặc nguyên bộ đồ và đôi giày cao gót, nằm vật vã ngay trong phòng riêng của ECHO.

Bộ quần áo đắt tiền giờ đây dính đầy vết rượu, thức ăn thừa, vả lại còn có cả dấu vết nôn ói. Giờ đây Tống Đề thực sự lôi thôi và bẩn thỉu, khác xa một Tống Đề thường ngày.

Tống Đề không thể tin rằng, đêm qua Đàm Nhã cũng ở đó mà không thèm đoái hoài, chăm sóc cô.

Suốt thời gian gần đây, Tống Đề luôn trong trạng thái mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng.

Việc Khương Tư Ý mua đồng hồ tặng người khác rõ ràng cho thấy người ta đã có đối tượng mới. Lỡ đâu Khương Tư Ý có tình yêu mới, có mối quan hệ mới, thế Tống Đề khác nào trò cười? Bởi vậy, Tống Đề một hai phải duy trì mối quan hệ với Đàm Nhã.

Thế nhưng, càng ở bên Đàm Nhã lâu, Tống Đề càng cảm thấy không thuận lòng chút nào.

Không như Khương Tư Ý luôn dịu dàng, chu đáo, Đàm Nhã chẳng bao giờ nhường nhịn cô. Ngược lại, Đàm Nhã cực kỳ thích chỉ chỏ, từ gu thẩm mỹ cho đến phong cách làm việc, chuyện gì cũng thích xét nét, phán xét.

Trước đây, thỉnh thoảng cô sang London gặp Đàm Nhã một lần. Khi ấy tình cảm mặn nồng, người chưa hiểu rõ thì đã phải cách xa.

Nhưng lần này, với thời gian ở bên nhau ngày càng dài và đây là lần đầu tiên họ cùng nhau đối mặt với những rủi ro và sóng gió chung, Tống Đề cay đắng nhận ra Đàm Nhã không mang lại cho cô những cảm xúc tích cực.

Hoàn toàn không như Khương Tư Ý, người luôn giữ được sự ổn định về mặt cảm xúc, luôn an ủi, chăm sóc cô và mang lại giá trị tinh thần thoải mái.

Suốt thời gian bên Đàm Nhã, ngoài những trận cãi vã thì toàn oán trách lẫn nhau.

Hơn nữa, không hiểu tại sao, Đàm Nhã mãi chưa về London, dường như có công việc mới trong nước.

Tống Đề không muốn hỏi và không muốn đi xác nhận. Cô cần Đàm Nhã, tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng thì sợ Đàm Nhã thực sự sẽ ở lại.

Lần trước, cãi nhau chí choé với Đàm Nhã xong thì hai người luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh. Không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ, Tống Đề gạt bỏ tự trọng, chủ động liên lạc với đối phương.

Tối qua, Tống Đề cùng Đàm Nhã và bạn bè vui chơi ở ECHO. Chuyện bắt đầu từ việc cãi xem cô bạn học đại học cũ đang làm việc ở Los Angeles hay West End của London và cuối cùng, họ lại cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Tạ Thư Y chịu: "Hai đứa không còn chuyện gì khác để nói nữa à?"

Sau đó, Tống Đề buồn bã, uống rượu không ngừng, đến khi say mèm và nôn tháo.

Thế mà Đàm Nhã bỏ mặc cô ở ECHO?

Đáng nói hơn, Đàm Nhã còn chẳng buồn giúp Tống Đề lau người, chán chả quăng cho cái chăn đắp. Giờ thì đến bóng người cũng biệt tâm.

Đổi lại là Khương Tư Ý thì đã đưa Tống Đề về nhà, chăm sóc đến tận sáng hôm sau và dịu dàng pha cho cô ly trà giải rượu.

Người ta yêu nhau như thế mà?

Điện thoại Tống Đề liên tục rung lên. Cô biết đó là mấy cuộc gọi phiền phức từ CEO công ty, những lời cằn nhằn khó nghe từ ba mẹ và cả Đàm Nhã

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!