Nhà Khương Tư Ý thuê cách Nhà đấu giá Giai Sĩ Bỉ năm cây số.
Tất lâu trước đây, mẹ đã mở cho Khương Tư Ý một tài khoản ngân hàng, mỗi năm sẽ gửi vào đó một khoản tiền. Ban đầu bà định để con gái biết hoạch định cuộc sống và học cách đầu tư từ bé.
Không biết mẹ có từng nghĩ rằng mình ra đi vội vã đến thế và khoản tiền nhàn rỗi này cuối cùng lại trở thành tiền cứu mạng của con gái hay không?
Bất kể cha làm bao nhiêu chuyện khốn nạn, cưới vợ sinh con rồi gần như quên mất sự tồn tại của cô và chị gái, thì nhờ có khoản tiền của mẹ, cô vẫn có thể dọn ra ngoài sống tự lập. Thế nên, mấy năm đại học và thời gian đầu đi làm không đến mức túng thiếu.
Chuyện quan trọng nhất là cô có đủ tự tin để từ chối sự sắp đặt của mẹ kế, người muốn cô vào làm trong một công ty cổ phần nào đó và rồi có thể thong dong vạch ra con đường sự nghiệp của riêng mình.
Căn hộ một phòng ngủ bốn mươi mét vuông vừa gần công ty vừa tiện nghi, tuy không lớn nhưng đủ cho cô sống một mình và nuôi một chú chó đáng yêu.
Hiện tại công việc dần đi vào quỹ đạo, Khương Tư Ý không có h*m m**n vật chất nhiều, vì vậy cô không cần tiêu đến số tiền mà mẹ đã để lại cho mình.
Chưa kịp mở cửa nhà, là nghe tiếng Tuyết Cầu hưng phấn nhảy nhót sau cánh cửa.
Cửa mở, chó đứng thẳng dậy ngay, nó làm nũng rồi cào nhẹ, chui tọt vào lòng Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý xoa cái đầu tròn vo trong lòng, nó thoải mái trợn trắng mắt, muốn cọ tróc cả da mẹ yêu ra. Cảm giác được quan tâm, được cần đến, theo hơi ấm của chó cưng truyền vào tim Khương Tư Ý. Cái lạnh giá đang từ từ tan.
Hóa ra cô thích cảm giác được ôm ấp hơn mình tưởng.
Khương Tư Ý vào nhà lấy giày, nên thả chó ra.
Hai cái chân ngắn ngủn trắng muốt của Bóng Tuyết chạm đất là chạy vội đi tha sợi dây dắt. Nó kéo sợi dây màu hồng, vui vẻ vẫy đuôi xoay vòng tròn ở cửa, tí nữa là trói luôn mình lại.
"Thôi thôi thôi, đợi mẹ chút." Khương Tư Ý đặt túi xuống rồi đeo yếm ngực cho nó.
Hễ được ra ngoài chơi, là Tuyết Cầu ngoan cực kỳ. Chui đầu vào yếm ngực hình dâu tây, lè cái lưỡi hồng hóng đợi Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý chỉnh máy lọc nước đến bốn mươi lăm độ, lấy cốc nước lớn, vừa uống vừa chuẩn bị găng tay dùng một lần, cùng túi ni lông và giấy để dọn phân.
Đêm trong khu dân cư yên tĩnh, tiếng người giảm đến mức tối thiểu.
Tuyết Cầu thuộc giống Bichon Frise trắng muốt, nổi tiếng khắp cả khu vì đáng yêu.
Mê chơi cỡ nào cũng không rời Khương Tư Ý, một hai ngoái đầu lại xác nhận mẹ kế bên mới yên tâm vui với các bạn. Mấy cô cậu hàng xóm không biết tên thì gọi nó bằng "chó quấn người".
Chó ngoan, nó cứ lon ton đi bên cạnh Khương Tư Ý.
Gió thổi ngược chiều, hất ngược bộ lông mềm ra sau, bày ra đôi mắt tròn đen láy và cái miệng trông như đang cười.
Lúc đợi nó đi vệ sinh, Khương Tư Ý lướt xem tin nhắn WeChat mà hôm nay chưa kịp đọc.
Ba tiếng trước, bà Triệu Quân
- mẹ kế của cô có gửi một tin nhắn, nói tháng sau có tiệc gia đình, yêu cầu cô phải đưa Tống Đề cùng đến dự.
Rồi còn doạ dẫm, nhắc khoé: [Con rõ chuyện nhà ra sao. Liệu đường mà làm]
Cô không rõ tình hình nhà mình à?
Chuyện ba cô
- Khương Lạc trở mặt với mấy cổ đông vì chuyện cổ phần tới mức đánh nhau rồi lên đồn cảnh sát, đâu mỗi mình cô, chắc rằng cả giới thượng lưu đã tỏ hết.
Nhà họ Khương đang trên đà lụi bại, trong khi tài nguyên trong tay nhà họ Tống có thể giúp nhà họ Khương khởi tử hồi sinh. Khương Lạc luôn mơ mộng về việc cổ phiếu nhà họ Khương sẽ tăng vọt khi tin tức kết hôn được công bố.
Chuyện liên hôn của hai nhà Khương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!