Chương 39: (Vô Đề)

Khương Tư Ý cùng đoàn xe tiến vào khu biệt thự của Lâm Tuyết Bạc.

Đoạn Ngưng ghé sát cửa kính nhìn ra ngoài, mắt tròn xoe.

"Mẹ ơi, ở đây có hồ luôn trời. Khuôn viên đẹp quá xá, mát hơn trong phố mấy độ. Rộng quá vậy, Tư Ý, chắc còn lái xe dài dài mới tới nhà dì Lâm hả?"

Khương Tư Ý: "Đây đã là nhà rồi."

Hả?

Đoạn Ngưng thấy một dấu chấm than to đùng trong đầu.

Cả cái hồ cũng của dì Lâm?

Đúng là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng.

Xe chạy theo con đường ven hồ, chưa đầy một phút là dừng trước cửa nhà chính.

Đoạn Ngưng mải đếm nhà có mấy phòng thì giám đốc Ngô và Khương Tư Ý đã lấy két hàng xuống.

Giám đốc Ngô đưa hộp của Đoạn Ngưng cho Đoạn Ngưng, hiếm khi nghiêm mặt nhắc nhở: "Tập trung đi, đừng để khách thấy mình không chuyên nghiệp."

Đoạn Ngưng thấy Lâm Tuyết Bạc mặc váy dài bước ra sân. Cô nàng siết chặt két, lấy lại chuyên nghiệp.

Thảo nào hôm nay sếp nghiêm nghị thế. Đồ đấu giá đắt tiền là một chuyện, chuyện khác là sắp đụng mặt Lâm Tuyết Bạc ở cự ly gần.

Lâm Tuyết Bạc là đại gia của bộ phận họ, tuy nhiên, giám đốc Ngô chưa bao giờ có dịp tiếp xúc riêng.

Và giám đốc Ngô không biết Lâm Tuyết Bạc có một thân phận khác: "mẹ vợ" của Khương Tư Ý. Bên cạnh đó, giám đốc Ngô cũng không biết đại gia bộ phận cực kỳ hiền hoà với Khương Tư Ý.

Trong suy nghĩ của giám đốc Ngô, Lâm Tuyết Bạc là một nữ doanh nhân quyết đoán và mạnh mẽ.

Giám đốc Ngô thuộc lòng câu chuyện bà tự gây dựng thị trường nội thất cao cấp trong nước. Tuy ngưỡng mộ, cô hiểu bà là người khá nghiêm và khó gần.

Giờ lại trở thành khách sộp nhất bộ phận, tới thẳng nhà riêng của người ta, thế nên giám đốc Ngô nghiêm chỉnh hẳn lên, mong rằng bản thân không làm sai hoặc vạ miệng chuyện không hay.

Tưởng phải đối mặt với thử thách lớn của đời mình, giám đốc Ngô nhìn người phụ nữ quyền lực của căn biệt thự bước tới, không dám thở.

Ngay khi nhìn thấy Khương Tư Ý, gương mặt trưởng thành nhưng lạnh lùng của Lâm Tuyết Bạc, bỗng nở một nụ cười rực rỡ như hoa.

"Tư Ý, connnnnn....."

Âm cuối ngân dài và mềm mại.

Giám đốc Ngô: ...

Lâm Tuyết Bạc vui vẻ đưa tay về phía Khương Tư Ý.

Sự nhiệt tình giữa nơi công cộng khiến Khương Tư Ý hơi ngượng, cô chậm nửa nhịp rồi bước tới, để bàn tay mình vào tay Lâm Tuyết Bạc.

Lâm Tuyết Bạc không buông tay Khương Tư Ý, quay sang mấy cô bạn đồng nghiệp, nở nụ cười thân thiện: "Trời nóng thế này mà để mấy đứa đi xa quá chừng, mệt lắm không? Dì có nước trái cây trong nhà. Vào nhà ngồi điều hoà cho mát."

Giám đốc Ngô cười gượng: "Vâng ạ..."

Sao sai sai kiểu gì.

Ma đầu chuyên thâu tóm đối thủ trong truyền thuyết đâu?

Dì này là sao? Sao dì hiền lành hơn cả bà ngoại ở quê thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!