Khương Tư Ý bịt miệng Lâm Gai. Trong mắt Đoàn Ngưng, người đang cảm thấy như đi tàu lượn siêu tốc, mang một hương vị rất riêng.
Lòng bàn tay Khương Tư Ý vô tư che nửa dưới khuôn mặt Lâm Gai, thoải mái đè lên gương mặt hoàn hảo ấy.
Cái miệng mà bình thường chẳng ai dám bảo im lặng, giờ đây bị Khương Tư Ý bịt lại, thì Lâm Gai thật sự không nói thêm lời nào.
Mặc cho làn da trắng mịn bị ngón tay của Khương Tư Ý ấn lên một vệt hồng nhạt, hơn thế nữa nó có nguy cơ làm nhòe lớp trang điểm, Lâm Gai chẳng vội, để Khương Tư Ý "quậy" trên gương mặt cao cấp của mình.
"Trời ơi, cặp đôi đăng ký thật đây hả? Cưng chiều nhau vậy luôn sao?"
Lâm Gai thừa hiểu, lúc không say Khương Tư Ý không bao giờ làm thế. Có lẽ men rượu đã thấm vào gan nên gan to gơn.
Lâm Gai không gỡ tay Khương Tư Ý. Tiếng cười khe khẽ, ngọt ngào thoát ra từ lòng bàn tay cô, mang theo giọng nói trong trẻo: "Ừm, không nói."."
Hơi thở của Lâm Gai phả vào lòng bàn tay cô, nhồn nhột.
Cảm giác nhồn nhột và nhiệt độ dần tăng lên làm Khương Tư Ý nhận ra mình đang làm gì giữa chốn đông người. Cô cứng người, rồi vội rụt tay về.
Khương Tư Ý tránh mắt Lâm Gai: "Chị đến lúc nào vậy?"
Lâm Gai: "Chị có bảo lát nữa sẽ liên lạc, nhưng không liên lạc được, nên chị đến tìm em luôn."
"Không liên lạc được?" Nghe vậy Khương Tư Ý mới nhớ ra, cô để điện thoại trong túi lúc ăn đêm với Đoàn Ngưng.
Men rượu, những câu chuyện phiếm không giới hạn, cộng thêm tiếng ồn ào của chợ đêm, thế là cô hoàn toàn mất tập trung, không biết tin nhắn gì cả.
Lấy điện thoại ra, cô thấy một loạt tin nhắn của Lâm Gai và cả cuộc gọi thoại không được hồi đáp.
[Chị xong việc rồi, bây giờ em còn muốn mời chị đi ăn không?]
[Em đang ở nhà hay bên ngoài cơ?]
[Chị có việc đột xuất cần giải quyết, không để người khác lo được. Xin lỗi em, chị nên xử lý sớm hơn.]
Gọi nhỡ.
[Em có thấy tin nhắn thì liên lạc lại cho chị nhé.]
[Tư Ý?]
Ánh mắt Khương Tư Ý dừng lại ở cái tên "Tư Ý" một lúc. Mỗi hai chữ, không giọng điệu, không cảm xúc, song nó vỗ về.
Khương Tư Ý ngước mặt Lâm Gai, khe khẽ giải thích: "Hồi nãy em đi ăn đêm với Đoàn Ngưng, em không nghe."
Lâm Gai: "Ừm, sau đó thì chị biết rồi."
Nhìn Lâm Gai điềm tĩnh, thế nhưng khi không liên lạc được với Khương Tư Ý, cô thực sự không bình tĩnh được.
Trong những khoảnh khắc không tìm thấy Khương Tư Ý, có vô số viễn cảnh đen tối thi nhau ùa vào tâm trí Lâm Gai.
Bắt cóc, giam giữ, hãm hại...
Những gì từng trải qua và việc bị đe dọa mới xảy ra, khiến cô khó có thể thoát khỏi chuỗi suy nghĩ bạo lực.
May mà có Châu Nghê bên cạnh Khương Tư Ý.
Từ điện thoại, Châu Nghê báo cáo:
"Cô Khương không sao, đang ăn đêm cùng cô bạn Đoàn ở chợ đêm gần nhà. Có thể hơi ồn, nên cô Khương không nghe điện thoại được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!