Buổi trưa, Khương Tư Ý cùng Giám đốc Ngô và các đồng nghiệp khác ra ngoài ăn pizza.
Khi đưa găng tay cho Khương Tư Ý, giám đốc Ngô chợt hỏi: "Sao thế, đuối à? Chị thấy em như người mất hồn."
Khương Tư Ý còn không nhận ra tâm trạng mình đang ủ dột.
"Thật ạ?"
"Thật gì mà thật. Sáng nay em có biết mình đã xao nhãng bao nhiêu lần không? Chị nói, hiếm lắm mới thấy em làm việc thiếu tập trung như vậy đấy."
Giám đốc Ngô là người "khẩu xà tâm phật", lúc nào cũng để ý đến tình trạng của nhân viên. Thế nên lo Khương Tư Ý áp lực quá, nên hôm nay mới lấy cớ đãi cơm, cốt là muốn cô bé được thư giãn.
Khương Tư Ý đáp: "Chắc do mới kết thúc buổi đấu giá, hơi mệt chút thôi. Không sao đâu, ăn một bữa trưa miễn phí là lại ổn ngay ấy mà."
Giám đốc Ngô cười ha hả, chụp ảnh bàn ăn thịnh soạn rồi gửi cho Đoạn Ngưng.
Giám đốc Ngô: [Ai đó lại không được ăn rồi nè [doge]]
Không ngờ, Đoạn Ngưng phản công cực nhanh, gửi ngay lại ảnh tiệc tùng ở nhà, cả bàn ngập chim bay cá nhảy, làm giám Ngô muốn lóa mắt.
Đoạn Ngưng: [Ai đó ăn ngon ơi là ngon đây [doge][doge]]
Giờ nghỉ trưa ở Giai Sĩ Bỉ dài một tiếng rưỡi. Sau bữa cơm, cả nhóm không ai muốn về sớm, thế là họ rủ nhau dạo quanh trung tâm thương mại dưới tầng trệt cho tiêu cơm.
Khi đi ngang một tiệm đồ chơi trendy, Khương Tư Ý thấy có cái móc khóa hình quả hồng bé bé, trên bảng giá ghi dòng chữ "Vạn Sự Như Ý". Hình dáng tròn trịa, bề mặt lông thỏ mềm mềm, sờ thích tay dã man, vuốt vào dính không dứt ra được. Nó đẹp và có ý nghĩa.
Mặc dù món này khá phổ biến, tràn lan ngoài đường. Nhưng Lâm Gai nghiện sưu tập thú nhồi bông, chắc chắn sẽ thích nó.
Khương Tư Ý mua một cái mới toanh, còn nguyên tem.
Cô nghĩ ngày mai Lâm Gai về rồi, khi đưa lại số trang sức dì Lâm đã mua ở buổi đấu giá, cô sẽ kèm theo món quà nhỏ cho chị.
Kể từ lần Tống Lập Danh dằn mặt Tống Đề, cô đã chuyên tâm làm việc hơn. Nhờ vậy mà đại hội cổ đông cũng coi như được cô qua mặt một cách suôn sẻ, sợi dây thừng siết chặt cổ Tống Lập Danh mới nới lỏng ra đôi chút.
Tuy nhiên, tập đoàn đang trên đà đi xuống, hôm nào Tống Lập Danh chẳng mệt rã rời. Hôm nay cũng vậy, khi về đến nhà thì kiệt quệ từ thân xác đến tâm hồn. Lúc cởi đồng hồ ra, ông thấy Lâm Vân Thinh ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.
Tống Lập Danh ngồi phịch xuống đối diện với vợ.
"Lại có tin gì xấu à? Em nói thẳng đi, cũng chẳng tệ hơn được nữa."
"Anh có biết chị em đi đấu giá không? Ngay hôm qua ấy."
"Chuyện này có gì lạ đâu?"
"Nếu em nói chị ấy đến chỗ đó vì Khương Tư Ý chủ trì, vả lại còn nhiệt tình ủng hộ nữa thì sao?"
Tống Lập Danh ngẫm nghĩ: "Không chừng Stella đã hủy hôn, chị ấy thấy có lỗi với Tiểu Khương nên mới đến để giúp em bù đắp thì sao."
Lâm Vân Thinh chẳng buồn để ý: "Không phải đâu. Em hiểu chị em, chị ấy tốt với em nhưng cũng không đến mức để ý như vậy, chị ấy đâu có thời gian rảnh rỗi như thế."
Tống Lập Danh thực sự mệt, đầu óc không muốn suy nghĩ nữa.
"Vậy là đi chơi cho vui thôi, hoặc là lấy đồ trong nhà ra bán. Em để ý chi không biết.."
"Gia đình chị ấy đang phất lên như diều gặp gió, có gì mà phải bán chứ. Anh có nghe chuyện Tiểu Hựu sắp làm tiệc cưới không?"
"Nghe rồi, sao, em nghĩ thật à? Tiểu Hựu đã có đối tượng đâu, cưới ai chứ? Ý em là hai chuyện này có liên quan đến nhau?"
"Nếu không liên quan thì anh nghĩ chị ấy có cần phải đến ủng hộ ai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!