Chương 32: (Vô Đề)

Năm giờ năm mươi chín phút sáng, Khương Tư Ý lê tấm thân mềm nhũn của mình vào phòng vệ sinh.

Tuyết Cầu không hiểu tại sao Khương Tư Ý dậy sớm thế? Nó dụi dụi cặp mắt ngái ngủ, lơ mơ theo mẹ vào nhà vệ sinh, nhưng rồi cơn buồn ngủ kéo đến, nó nằm cuộn tròn ngay trước cửa, ngủ tiếp.

Tim cô đập nhanh, người nóng ran, đuôi mắt đỏ hoe. Cảm giác được chạm vào trong mơ thật đến đáng sợ. Cảm giác tay Lâm Gai v**t v* đùi mình còn hằn trên da thịt. Khương Tư Ý chưa từng có trải nghiệm nào như thế.

Cô vịn tay vào bồn rửa mặt, nhìn hình ảnh phờ phạc của mình trong gương.

Cô nhắm mắt lại, tự vấn, người ta muốn một cô vợ ngoan, không phiền phức. Cô làm gì thế? Mấy vụ trước chưa sáng mắt ra à?

Khương Tư Ý nhắm mắt lại, tự dặn lòng, đừng nghĩ vớ vẩn, chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt mà thôi.

Sau một giấc mơ hoảng loạn, việc giữ bình tĩnh khi đối mặt với "nhân vật chính" thực sự không dễ.

Người đối diện kẹp tóc gọn gàng bằng kẹp càng cua. Tóc đen, da trắng, mày mắt sắc sảo. Trên ngón tay thon dài đang cầm dao nĩa, chiếc nhẫn cưới nổi bật, ánh lên một tia sáng khi chị nhẹ nhàng cắt miếng bánh pancake.

Bàn tay đó... trong mơ lại ngửa lên. Những ngón tay thon dài có một sức mạnh kỳ lạ, dường như có thể nắm giữ bất cứ thứ gì nó muốn, mang lại những cảm giác khó tả.....

"Cảm ơn bữa sáng của em." Lâm Gai ăn xong, đặt dao nĩa xuống.

Tâm trí Khương Tư Ý dần tỉnh táo lại, "Không có gì đâu ạ, có qua có lại thôi."

Nhận ra Khương Tư Ý nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Gai nói: "Cái kẹp tóc, cho chị mượn thêm một thời gian nữa được không. Dùng ổn lắm."

Hôm nay, chị vẫn đang dùng kẹp càng cua lấy từ nhà Khương Tư Ý. Vẫn chưa trả và còn muốn giữ lại dùng thêm.

Cơn hoảng loạn lại ập đến làm Khương Tư Ý luống cuống. Cô vội uống một ngụm nước rồi mới nói: "Được ạ, chị cứ dùng đi, em còn nhiều lắm."

Điện thoại trong túi xách của Lâm Gai rung lên.

"Chị nghe điện thoại."

"Vâng vâng."

Lâm Gai không rời đi, ngồi đối diện Khương Tư Ý rồi trao đổi công việc. Giọng chị trầm ấm, có sức hút rất riêng. Dẫu trời có sập xuống trước mặt, gương mặt của chị cũng bình tĩnh, không một chút bối rối hay hoảng loạn.

Một người nhã nhặn và thoát tục như vậy, sao có thể vướng bận h*m m**n trần tục?

Khó mà hình dung nổi, đôi môi lúc nào cũng mím chặt lạnh lùng kia, có thể chủ động tìm đến và xâm chiếm bờ môi của một người khác.

Khương Tư Ý vội thu lại ánh mắt có phần trắng trợn của mình, rồi thanh toán.

Mấy ngày sau, hai người lại cùng ăn thêm vài bữa cơm.

Và họ còn cùng nhau xem vài mẫu nhẫn cưới đặt làm riêng. Lâm Gai bảo Khương Tư Ý quyết định xem đeo đôi nào trong hôn lễ.

Trong một tiệm trang sức cao cấp, những chiếc nhẫn cưới vừa cổ điển vừa xa hoa làm Khương Tư Ý hoa mắt. Cô hỏi Lâm Gai: "Còn có cả tiệc cưới luôn ạ?"

"Em không muốn sao?"

"Không phải..."

Lần trước, chưa nói xong chủ đề về hôn nhân, Lâm Gai phải dò lại thời gian với Khương Tư Ý, để hiểu suy nghĩ của em.

"Mùa thu được không? Tháng Mười, thời tiết đẹp, mà phiên đấu giá mùa thu của công ty em lại vào cuối tháng Mười Một, không bị trùng lịch."

Tháng Mười là tháng mà Khương Tư Ý thích nhất và không bị vướng lịch đấu giá thật. Song, nó nhanh hơn cô nghĩ. Bây giờ sắp tháng Tám, vậy có lẽ Lâm Gai có nhịp độ riêng của mình trong việc công khai chuyện kết hôn.

Khương Tư Ý: "Vâng ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!