Hôm nay được nghỉ, thế là Khương Tư Ý đến đồn cảnh sát làm hồ sơ. Phía cảnh sát nói đã điều tra các camera giám sát xung quanh chợ đêm, cho biết sẽ tiếp tục theo dõi và tìm hiểu thêm, nếu cô tiếp tục bị uy h**p, phải báo cảnh sát kịp thời.
Chiều về nhà dọn dẹp vệ sinh, đồ chơi mới mua cho Tuyết Cầu cũng đến, cô chơi với chó.
May thay, Tuyết Cầu tốt tính, tinh thần hai hôm nay ổn hơn nhiều, ăn được ngủ được. Lúc này, chơi đã rồi thì tựa cằm lên đùi Khương Tư Ý nghỉ ngơi, tan chảy thành tấm thảm lông màu trắng.
Ngày nghỉ ở nhà, cô không muốn nấu ăn, mà chán chả buồn gọi đồ ăn ngoài vì nhiều dầu mà còn nhiều muối. Khương Tư Ý lười quá, lấy bánh quy soda ăn thay cơm. Và đó là một thói quen sinh hoạt không tốt, nhưng có một mình, cô bị lười.
Vừa ăn bánh, vừa kiểm tra hòm thư.
Mấy email gửi hôm qua đã nhận được hồi đáp. Hầu hết nói có biết tên Khương Tư Linh, thích tác phẩm của cô, sau đó lại lấy các lý do khác nhau để từ chối một cách lịch sự.
Và chuyện nằm trong dự đoán. Bản chất là tìm việc nộp hồ sơ, làm gì có hồi âm nhanh thế được. Khương Tư Ý không thất vọng, xem tiếp thông tin các công ty nghệ thuật khác và dự định tìm hiểu chính xác hơn.
Gửi thêm vài email, ngón tay lướt qua con chuột, vô tình chạm phải chiếc nhẫn. Ánh mắt cô di chuyển đến chiếc nhẫn. Thật đẹp, cực kỳ hợp với ngón tay của cô.
Cô ngẩn người nhìn nhẫn một lúc. Cho đến khi điện thoại báo có thông báo livestream. Chị gái đang livestream trên mạng xã hội. Khương Tư Ý nhíu mày.
Không ai hiểu chị hơn cô, chị thuộc dạng chúa tể hướng nội. Tài khoản mạng xã hội của chị chưa từng có dấu vết của cuộc sống cá nhân, nó như một ngôi nhà ảo lặng lẽ để đăng tranh. Vài trăm người theo dõi chắc gì biết chị nam hay nữ và mặt mũi ra sao.
Chị từng nói với Khương Tư Ý, chị chỉ muốn sử dụng tranh để giao tiếp với thế giới vì chị là một người vẽ tranh. Ngôn ngữ, hay bất cứ thứ gì khác, toàn là thừa thãi.
Vậy mà, dòng chữ "đang phát trực tiếp" lại hiện lên, bất chấp mọi nguyên tắc của chị. Khương Tư Ý thấy sai sai, cô bấm vào.
Màn hình tối đen như mực. Không tiếng động, không bóng người.
Rồi có một lửa phựt lên trong bóng tối. Nó cuồng nộ bùng lên thành một lưỡi lửa, nuốt chửng bức tranh trước mặt.
Khương Tư Ý sững sờ. Cô nhận ra đó là tác phẩm chị mới hoàn thành. Bức tranh mà chị từng gọi video, phấn khích nói về ý nghĩa của nó, từng muốn biến nó thành cột mốc của cuộc đời.
Nó là tâm huyết của chị, sao chị đốt nó? Có người đang uy h**p, bắt chị livestream rồi hủy hoại mọi thứ của chị? Khương Tư Ý hoảng loạn, suýt gọi bạn bè ở nước ngoài để báo cảnh sát.
Ánh lửa nuốt chửng bức tranh và chiếu sáng cả khung cảnh.
Cô thấy chị mình. Chị ngồi đó, trước ngọn lửa bùng cháy, mặt chị trống rỗng, không một chút biểu cảm. Bên cạnh chị là từng tác phẩm từng làm chị quên ăn quên ngủ, nay bị cắt nát bằng dao, rồi ném vào lửa.
Khương Tư Ý đờ người. Động tác cầm điện thoại khựng lại giữa không trung. Cô quên luôn chớp mắt.
Tất cả những gì trước mắt, vượt xa mọi nỗi sợ hãi và dự đoán tồi tệ nhất của cô.
Giữa ánh lửa ngút trời, Khương Tư Linh huỷ hoại tất cả tâm huyết bấy lâu của mình, chị tự giễu cợt, chị cười:
"Ảo tưởng ngọt ngào làm sao, khi tôi từng nghĩ những lời khen đó là sự công nhận, những người đó là tri kỷ. Nhưng hôm nay tôi tỉnh mộng rồi. Thì ra, mỗi lời tán dương của họ là một nấc thang trong chiếc lồng son, để giam cầm người tôi yêu quý nhất. Nếu tranh của tôi không được yêu mến một cách thật tâm, vậy thì thà đốt nó còn hơn."
Khương Tư Ý không thể ngờ người chị yếu đuối, nhạy cảm lại có thể làm ra chuyện ấy. Khương Tư Ý không thấy một giọt nước mắt hay sự luyến tiếc nào trên gương mặt chị, thay vào đó là sự lạnh lẽo và quả quyết.
Cô họa sĩ tài năng, người trước nay luôn tĩnh lặng bỗng có một hành động bùng nổ đến mức cực đoan. Con số người xem trong livestream nhảy vọt từ vài chục lên hàng trăm. Khương Tư Ý liên tục bình luận, gọi điện thoại, nhưng đáp lại cô là sự im lặng. Phía bên kia màn hình, chị vẫn tiếp tục, như một người mộng du, châm lửa thiêu rụi toàn bộ quá khứ của mình.
Khương Tư Ý hiểu rõ tính cách của chị mình. Chị đã từng si mê nghệ thuật đến mức nào, thì giờ đây lại có thể lạnh lùng vứt bỏ đến mức đó. Đừng nói đến người trong cuộc là Khương Tư Linh, ngay cả Khương Tư Ý, một người ngoài nhìn tâm huyết bao năm của chị cháy thành tro mà còn quặn thắt tim gan.
Quá khứ đã hóa thành tro tàn và không còn tâm trí để thu dọn. Sau khi châm lửa cho bức tranh cuối cùng, Khương Tư Linh lặng lẽ rời đi. Ống kính livestream còn nằm yên, hướng thẳng vào hiện trường. Ngọn lửa từ từ tắt ngấm, để lại nửa bức tranh hoang tàn, dang dở sau lưng.
Dòng bình luận trong livestream cứ trôi đi không ngớt, đầy những lời kinh ngạc và hoài nghi. Phải mười phút sau, Khương Tư Linh mới bắt máy của Khương Tư Ý, nhưng chị lại chuyển sang chế độ thoại.
"Bé con đừng lo."
Khương Tư Ý còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã vang lên giọng của Khương Tư Linh, một giọng nói đang cố gồng cho bình tĩnh:
"Yên tâm đi, chị không sao, xả ra thấy ổn hơn nhiều rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!