Đổi một không gian, như thể đổi cả thế giới.
Trên chặng đường chỉ có hai người, Tống Đề thực sự kiên nhẫn. Khương Tư Ý khơi lên vài chủ đề, nhưng bị dập tắt trong dăm ba câu. Giữa họ như có một bức tường vô hình.
Khương Tư Ý biết, Tống Đề luôn giỏi tạo dựng các mối quan hệ. Một cô ấm xinh đẹp và tính tình cực ổn định, chưa từng thấy Tống Đề nổi nóng với ai, còn rộng rãi, giúp được bạn bè là giúp ngay.
Cô cả nhà họ Tống giống như đóa hồng nở rộ dưới nắng, vĩnh viễn dịu dàng và rực rỡ. Nên từ bé đến lớn có nhiều người quý mến.
Tống Đề của lúc này vẫn ôn hòa, nhưng đã hết hứng thú.
Khương Tư Ý là người hiểu chuyện. Sau khi người mẹ cô qua đời, cô dần học được cách nhìn mặt đoán ý, hiểu ra những quy tắc ngầm tàn khốc của thế giới người lớn, tuy chưa ai nhắc đến, thế nhưng nó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Đêm nay, đêm mà còn chưa kịp bắt đầu, có lẽ đến lúc phải kết thúc.
Khương Tư Ý: "Dừng chỗ trạm tàu điện ngầm phía trước là được rồi, cảm ơn chị."
"Em đi tàu điện ngầm về à?" Trên chặng đường về, cuối cùng Tống Đề mới mở mồm hỏi một câu ngược lại có khả năng kéo dài cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, khi còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, tốc độ xe đã giảm đi rõ rệt và từ từ chuyển làn về phía trạm tàu điện ngầm.
"Đi tàu điện ngầm ổn không?"
Khương Tư Ý nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trên xe, không phải mùi cô tặng vào dịp Giáng sinh.
"Đêm nay quan trọng với chị mà? Về đi."
Tống Đề dừng xe bên cạnh lối vào tàu điện ngầm, vỗ về lên đầu cô, ra cái điều ban thưởng cho sự hiểu chuyện của cô.
"Tiếc bó hoa ghê. Ngủ ngon, Tư Ý."
Khương Tư Ý đáp lại "ngủ ngon", rồi xuống xe bước vào ga tàu.
Lúc đi xuống thang cuốn, ánh mắt cô xuyên qua lớp kính của nhà ga nhìn ra ngoài, cố gắng tìm kiếm chiếc xe của Tống Đề giữa những đèn đêm.
Những bóng xe lướt qua nhau, chiếc nào cũng vội vã.
Cho đến khi tầm nhìn hoàn toàn chìm xuống, cô thực sự không thể phân biệt được vợ chưa cưới của mình đang ngồi trong chiếc nào.
Đêm hơn mười giờ, gần đến chuyến tàu cuối. Sân ga và toa tàu vẫn chen chúc người trẻ mới tan ca, mặt mày bơ phờ.
Khương Tư Ý tìm một góc đứng. Bầu không khí ấm áp nhưng ngột ngạt trong toa tàu cùng với nhịp điệu rung lắc nhẹ khi tàu chạy, đẩy cơn mỏi mệt dâng lên cuồn cuộn, hai mí mắt cứ díp lại với nhau.
Cô mở vòng bạn bè của chị gái, lật xem mấy tấm ảnh triển lãm, ngắm nhìn nụ cười của chị, để cho những dây thần kinh căng cứng cả đêm được một chút hồi đáp và bình yên.
Lướt đến tấm ảnh thứ sáu, điện thoại rung lên mấy hồi.
Tin nhắn WeChat của Tống Đề?
Ý nghĩ vừa lóe lên đã bị cô tự dập tắt.
Ngước mắt lên xem, không phải Tống Đề. Mà là đồng nghiệp
- Đoạn Ngưng.
[Quà tới quà tới!]
[Gửi địa chỉ chị Tống nhà mày đi!]
[Đặt giao hỏa tốc qua ngay, đảm bảo có thể giao đến trước mười hai giờ!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!