Chương 28: (Vô Đề)

"Muốn có một cô vợ ngoan, đỡ phiền phức thôi."

Có thật sự là đang nói về cô không? Khương Tư Ý lùi lại, quay về sảnh tiệc. Đầu óc cô rối bời, theo phản xạ, cô tìm một lý do để chối bỏ chuyện vừa nghe.

Có khi nào chị đang gọi cho bạn, nói chuyện của người khác mà mình lại hiểu lầm không?

Ví dụ như Nghiêm Du đó.

"Khương Tư Ý, em ở đây hả?"

Giọng nói lanh lảnh từ sau lưng vang lên, là Nghiêm Du. Ở hành lang, Lâm Gai còn nghe điện thoại.

Cái cớ cô vừa tìm cho Lâm Gai bị thực tế bác bỏ quá nhanh. Lâm Gai không nói chuyện với Nghiêm Du.

Hóa ra, đó không phải chuyện của người khác.

Khương Tư Ý tự giễu cợt, vậy thì mọi chuyện lại hợp lý một cách đau lòng.

Nếu Lâm Gai không xem trọng hôn nhân, như lời chị vừa nói, muốn một cô vợ "ngoan, đỡ phiền," thì mọi chuyện cô từng băn khoăn giờ đây đã có lời giải đáp.

So với hàng tá người theo đuổi khác, từ gia thế cho đến tính cách, cô thực sự là người "đỡ phiền phức" nhất...

Là vậy sao?

Có thật là vậy không?

Khi Khương Tư Ý bàng hoàng, cô loáng thoáng nghe Nghiêm Du hỏi hình xăm mình lành chưa. Cô không biết bản thân đã trả lời gì, như một con rối mất đi linh hồn.

Nghiêm Du lại hỏi tiếp: "Em chưa chúc mừng sinh nhật chị Hữu hả?"

Khương Tư Ý cố gắng tập trung lại, đáp: "Chưa. Em thấy không khí hơi lạ, trông không giống tiệc sinh nhật."

"Thế thì tốt, may mà em thông minh."

Nghiêm Du nhõm người, thân mật khoác tay Khương Tư Ý, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy:

Chị Hữu có vài điều kiêng kỵ về sinh nhật, bao năm nay không thay đổi. Bữa tiệc tối nay là do ba Hữu, chú Khổng Úc Sâm, tổ chức cho vui. Và tất nhiên, nó còn phục vụ một vài mục đích kinh doanh nữa, toàn chuyện đau đầu."

Khương Tư Ý hỏi: "Tại sao chị ấy kiêng kỵ sinh nhật?"

Nghiêm Du "ơ" một tiếng: "Em không nhớ sao?"

Khương Tư Ý nghi ngờ: "Em nhớ? Có liên quan gì đến em ạ?"

Nghiêm Du không ngờ Khương Tư Ý hoàn toàn không biết gì. Rõ ràng Lâm Gai chưa từng kể cho Khương Tư Ý nghe. Hối hận vì mình lỡ lời, Nghiêm Du ấp úng: "Mà cũng không phải liên quan đến em, không phải kiểu liên quan đó."

"Kiểu liên quan nào?"

Không ngờ Khương Tư Ý kiên trì quá chừng, Nghiêm Du chịu: "Chuyện này là bí mật của chị Hữu, kể ra với ai cũng khó. Thôi, cứ để chị Hữu tự kể cho em nghe thì hay hơn."

Khương Tư Ý tkhông tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nhưng chuyện này dường như lại có liên hệ với cô.

Cô và Lâm Gai có gì sao?

Trong ký ức của cô, từ bé đến lớn, chỉ có lần bị Lâm Gai cõng về nhà là được tiếp xúc gần.

Trừ lần đó ra, những lần khác, hai người chỉ kịp trao đổi vài câu bâng quơ, giống cảnh ở trạm xăng đêm mưa.

Còn điều gì cô đã quên, hoặc thậm chí chưa từng biết gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!