Chương 25: (Vô Đề)

Khương Tư Ý tỉnh giấc. Và nhận ra mình đang nằm trên giường, gối chung một gối với Lâm Gai.

Đầu óc cô trống rỗng. Cô nhớ mình ngồi bên mép giường canh chừng. Ký ức cuối cùng là sàn nhà lạnh ngắt. Chắc là bản năng tìm hơi ấm đã đưa đẩy cô leo lên giường lúc nào không hay.

Hai người trên cái giường đơn chỉ rộng một mét hai. Không một kẽ hở, hơi ấm quyện vào nhau qua lớp áo mỏng, hay đan vào tay.

Và tệ hơn nữa, cô cảm nhận được từng đường cong của một cơ thể trưởng thành đang tì sát vào người mình...

Bên ngoài, trời đã sáng. Gương mặt say ngủ của Lâm Gai hiện ra ngay trước mắt và đẹp một cách phi thực tế.

Nhưng sự phi thực tế đó, giữa ban ngày ban mặt, lại khiến máu trong người cô như sôi lên.

Cô hoảng loạn, cô hoảng sợ: Chết rồi. Lâm Gai mà tỉnh dậy lúc này, cô có mười cái mồm cũng không giải thích nổi. Người ta sẽ nghĩ cô là đồ b**n th**.

Đúng lúc đó, như một phép màu, Lâm Gai trở mình và buông tay cô ra.

Mắt Khương Tư Ý lóe sáng.

Thời tới.

Cô không nghĩ nhiều, bật dậy, rón rén chuồn khỏi phòng.

Ra đến cửa, cô mới điếng người rằng quên mang dép.

Chết thật.

Lại một lần nữa nín thở, cô lén lút quay lại, cảm giác chột dạ y như trộm. Đến bên giường, cô xách vội đôi dép, rồi quay đầu lần thứ hai.

Lại một lần nữa ra đến cửa, cô bỗng thấy cổ tay mình trống trơn. Dây buộc tóc đâu mất rồi?

Trời đang trêu ngươi cô hay gì?

Trời cứu.

Khương Tư Ý làm dấu thánh giá trước ngực, rồi cam chịu số phận lượn một vòng trong phòng ngủ, cô không dám thở mạnh. Cô rón rén quay lại bên giường.

Mò mẫm hồi lâu bên gối, cuối cùng cũng tìm thấy dây buộc tóc. Suýt chút nữa thì cô tắt thở vì nín hơi quá lâu.

Lần này, cô cẩn thận kiểm tra lại toàn thân, chắc chắn không còn sót thứ gì, mới khom người, phi thân ra khỏi phòng ngủ.

Cuối cùng cũng thoát. Sáng sớm tinh mơ mà phải lượn mấy vòng trong phòng ngủ, còn mệt hơn cả tập thể dục.

Cô đưa tay lau vệt mồ hôi mịn trên trán. May mà Lâm Gai không tỉnh.

Lúc rửa mặt, Khương Tư Ý ngẫm lại. Sắc mặt Lâm Gai trông bình thường, chị thở đều đặn, chắc hết sốt rồi.

Nói đêm qua là một đêm hú hồn hú vía cũng không ngoa. May mà mọi chuyện trôi qua êm đẹp, không gây ra thêm tình huống khó xử nào.

Nhổ đi lớp bọt kem đánh răng, Khương Tư Ý vui vẻ nghĩ, cô may mắn thật.

Trong phòng ngủ.

Lâm Gai xoay người lại, mắt mở to, không một gợn buồn ngủ.

Thực chất, cô đã tỉnh từ lâu.

Cô biết hết màn kịch ba lần ra vào phòng ngủ của Khương Tư Ý.

Lúc Khương Tư Ý tìm dây buộc tóc, Lâm Gai đang nhắm mắt giả vờ ngủ và thực sự muốn lên tiếng nhắc, bé ngốc này mò ở đâu vậy? Nó nằm ngay cạnh gối, sắp chọc vào mặt chị rồi đây này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!