Chương 24: (Vô Đề)

Giọng nói của Lâm Gai kéo Khương Tư Ý về thực tại. Cảm giác ấm áp từ vầng trán và cánh tay đang siết chặt quanh eo người kia khiến cô choàng tỉnh, nhận ra mình đang vùi mặt vào lòng Lâm Gai trong cái ôm thật chặt. Một tay Lâm Gai đang đặt nhẹ trên lưng cô, tay kia ôm gọn lấy Tuyết Cầu.

Cái ôm gần gũi khiến Khương Tư Ý chợt nhận ra, rất lâu rồi cô chưa được ai vỗ về như thế.

Bị kẹp giữa hai người, Tuyết Cầu trông thảm thương, đôi mắt ươn ướt, gương mặt như mới đi đưa đám về.

Thấy Tuyết Cầu đã an toàn, lại nhìn cảnh hai cô gái, dì Liễu hiểu ra, khẽ mỉm cười rồi đứng lại từ xa, không làm phiền họ.

Bờ sông còn có người qua lại, ngượng ngùng dâng lên khiến Khương Tư Ý vội buông Lâm Gai. Cô luống cuống lau nước mắt, đoạn ôm Tuyết Cầu vào lòng, kiểm tra kỹ lưỡng xem nó có bị thương ở đâu không.

Lâm Gai từ tốn thu tay về.

"Chị xem rồi, nó không sao, bị sợ chút xíu thôi à."

Lúc này, Tuyết Cầu dường như cũng hoàn hồn. Về lại vòng tay quen thuộc của mẹ, nó r*n r* một cách tủi thân, dụi dụi cái đầu ướt sũng vào lòng Khương Tư Ý. Vẻ đáng thương ấy khiến dì Liễu đứng cạnh cũng phải buột miệng "thương quá".

Lâm Gai thấy dì Liễu đi cùng Khương Tư Ý, cô lịch sự gật đầu chào. Dì Liễu mỉm cười đáp lại, tò mò rằng cô này là ai vậy ta? Trông xinh đẹp như ngôi sao, lại lễ phép. Cái ôm ban nãy trông thân thiết là vậy, lúc buông ra lại có chút bịn rịn.

Phàn Thanh, người đi chung với Lâm Gai mới từ bờ sông đi lên, người ướt sũng. Cô và Lâm Gai đã cùng vớt Tuyết Cầu lên khi nó bị trôi ra gần giữa dòng.

Lâm Gai liếc nhanh về phía Phàn Thanh. Chỉ một ánh nhìn, trợ lý một triệu tệ hiểu ngay, S=sếp không muốn Khương Tư Ý biết Tuyết Cầu suýt chết thế nào. Ý nghĩ về khả năng đó quá đáng sợ. Lâm Gai không muốn tâm trạng mới ổn định của Khương Tư Ý kia lại bị nhấn chìm trong một cơn hoảng loạn không cần thiết.

Phàn Thanh im lặng, nhưng ánh mắt lại ngập ngừng, rồi dừng lại trên bàn tay trái của Lâm Gai.

Theo ánh nhìn đó, Khương Tư Ý cũng nhận ra chuyện bất thường. Bàn tay đang buông thõng của Lâm Gai... loang một vệt máu.

"Tay chị..."

Khương Tư Ý khẽ cau mày. Vành mắt hoe đỏ sau cơn khóc, gò má trắng ngần vương vệt hồng mong manh.

"Xíu chút thôi." Lâm Gai điềm tĩnh đáp.

Lời nói đó lại như một nhát dao cứa vào lòng Khương Tư Ý. Tuyết Cầu bình an vô sự, nhưng người cứu nó thì không.

"Chị cho em xem được không?" Giọng cô mềm đi.

Phía sau lưng, Phàn Thanh sững người. Cô chưa từng thấy sếp mình, người chưa bao giờ có một kẽ hở, lại có thể dễ dàng chìa lòng bàn tay về phía một người khác như vậy.

Một vết rách đỏ au, nằm ngang trên lòng bàn tay trắng muốt. Vết thương sắc lẻm, như một đường mực đỏ phá vỡ sự hoàn mỹ của tờ giấy Tuyên Thành. Nhìn thôi đã thấy buốt giá.

Khương Tư Ý ngước lên, đôi mắt vốn ướt giờ lại hoe đỏ thêm.

"Không sâu đâu, một tuần là khỏi," người bị thương lại là người lên tiếng an ủi.

"Đến bệnh viện đi chị? Em đưa chị đi."

"Không cần đâu em. Sát trùng rồi dán băng cá nhân lại là được." Lâm Gai từ chối, dứt khoát.

"Vậy... về nhà em nhé? Để em giúp chị."

Lâm Gai cứu Tuyết Cầu nên bị thương, Khương Tư Ý thấy mình nên có trách nhiệm.

Lời mời làm đôi mày đang cau lại của Lâm Gai giãn ra.....

Thực ra, ngay lúc Khương Tư Ý còn trong vòng tay Lâm Gai, Phàn Thanh đã lặng lẽ gọi cảnh sát, hẹn nửa tiếng nữa đến nhà lấy lời khai. Thấy quần áo Phàn Thanh ướt sũng, Lâm Gai bảo cô về thay đồ trước.

Sau khi Phàn Thanh lái xe đi và dì Liễu ra về, Khương Tư Ý cùng Lâm Gai bước đi trong tĩnh lặng.

Đêm về khuya.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!