Thật lạ, đêm qua không có cơn ác mộng nào tìm đến quấy rầy giấc ngủ của Khương Tư Ý.
Sáng hôm sau cô dậy sớm, lúc dắt Tuyết Cầu lượn lờ dưới nhà thì chị gái gọi video.
"Cục cưng của chị dậy chưa?"
"Rồi ạ, đang cho Tuyết Cầu đi dạo này."
Khương Tư Linh gọi qua, chủ yếu là để khoe bức tranh mới hoàn thành.
Đó là thói quen của Khương Tư Linh. Hầu như mọi tác phẩm tâm đắc là phải được em gái "duyệt" qua trước. Giống như chỉ khi con bé gật đầu, bức tranh mới thực sự có linh hồn.
Nhưng hôm nay, Khương Tư Linh lại giới thiệu với một phong thái lơ đãng, đôi mắt cứ đăm chiêu, giấu một nỗi niềm khó nói.
Khương Tư Ý đi thẳng vào vấn đề: "Chị biết chuyện em hủy hôn rồi, đúng không?"
Chuyện này chẳng có gì lạ. Mới hôm qua, Tống Đề còn hùng hổ chạy tới chỗ cô làm loạn, miệng lưỡi vẫn ngoan cố không chấp nhận sự thật là mình đã bị đá.
Với cái thứ tính khí kiêu ngạo đến tận xương tủy của Tống Đề, dám chắc đến giờ vẫn cắn răng giấu nhẹm mọi chuyện.
Và vì Tống Đề không đời nào tự nói ra, nên một khi thiên hạ biết chuyện từ một nguồn khác, cái sĩ diện hão xem như bị người ta lôi ra xé nát. Việc Tống Đề phát điên cũng là chuyện dễ hiểu.
Khương Tư Ý chẳng buồn bận tâm ai rảnh đi rêu rao chuyện huỷ hôn. Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì mà người ta chẳng biết.
Chị biết được là chuyện đương nhiên.
May mà sự nghiệp của chị đã dứt khỏi nhà họ Tống từ lâu. Giờ có hủy hôn cũng chả ảnh hưởng gì đến chị.
Khương Tư Linh thở phào.
"Nghe giọng điệu thản nhiên này của em là chị biết không có biến cố gì lớn."
Khương Tư Ý đáp: "Em định xử lý cho gọn ghẽ mọi thứ rồi mới báo chị. Khương Lạc gọi chị ạ?"
Đầu dây bên kia, Khương Tư Linh chỉ cười khẩy, một cái nhún vai thay cho câu trả lời.
Từ ngày Khương Lạc đi bước nữa, hai chị em đã thôi gọi "ba".
''Tìm chị chi thế ạ? Bắt chị làm thuyết khách cho?"
"Đoán hay đấy."
"Cái nhà đó còn nhiều việc phải ngửa tay xin nhà họ Tống. Em làm thế này khác nào chặt phăng đường sống của người ta. Sắp tới không chỉ ổng, mà có khi cả mụ Triệu Quân và thằng nhóc Khương Sính cũng mò sang làm phiền cho xem."
"Cách nhau cả cái Thái Bình Dương, phiền vào mắt à? Chị lo cho em thôi, lượn lờ cùng một thành phố, thể nào mà chả tìm cách dí tận mặt em rồi tụng kinh."
"Lo gì, em cân được." Nhìn Tuyết Cầu đang hăng hái nô đùa với đám bạn, Khương Tư Ý ngước mắt nhìn trời, thở dài.
"Chỉ cần bên chị xuôi chèo mát mái, thì em chẳng còn gì phải lăn tăn nữa."
Giờ Khương Tư Linh mới sững người nhận ra. Hóa ra, đứa em gái bé bỏng của cô luôn canh cánh trong lòng rằng hủy hôn sẽ phá hỏng sự nghiệp của cô
Thế có nghĩa là, con bé phải cắn răng chịu đựng suốt bao năm qua?
Xót xa tội lỗi cuộn lên trong lòng.
"Trời ơi, con bé ngốc của chị..."
Nhìn mắt chị mình long lanh, Khương Tư Ý chợt thấy sống mũi mình cũng cay xè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!