Quay người lại, Khương Tư Ý thoáng sững sờ, trong mắt là một mớ cảm xúc hỗn độn, đúng kiểu được thương mà thấy sợ.
Lâm Gai hiểu rõ, cô không nên làm vậy.
Cô là chị họ của Tống Đề. Vị trí đó chỉ cho phép cô đứng ngoài lề. Thứ Khương Tư Ý cần, thứ em muốn, chưa bao giờ là sự quan tâm của cô.
Năm đó, một Lâm Gai còn đang quay cuồng trong vấn đề tâm lý của mình, lấy đâu ra tư cách để đến gần?
Sự lạnh nhạt và lời từ chối chiếc áo khoác, tất cả chỉ vì một quyết định, phải biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Khương Tư Ý.
Không làm em bối rối, không làm phiền nữa.
Và, cũng là cách để cô tự giải thoát cho bản thân.....
Ba năm ở trời Tây, là ba năm cô dìm mình vào công việc.
Sự nghiệp rực rỡ, đổi lại là những đêm trắng.
Nỗi nhớ người ở bên kia đại dương chỉ tìm về những lúc đêm khuya tĩnh mịch. Cô sẽ tự tưởng tượng ra cảnh em đang hạnh phúc, với những tháng ngày viên mãn chẳng thuộc về mình. Những hình ảnh ấy, hết lần này đến lần khác an ủi cô, tự ép bản thân phải tin rằng việc quên đi là đúng, là cam tâm tình nguyện.
Cho đến một ngày, cô thấy Tống Đề, người đáng lẽ phải dành cả đời để che chở và yêu thương Khương Tư Ý lại đang thân mật với một người khác tại sân bay.
Tận mắt chứng kiến em bị phản bội, đống tro tàn trong tim Lâm Gai, vốn đã tự tay dập tắt, lại âm ỉ cháy một lần nữa.
Hóa ra, thứ Khương Tư Ý cần, thứ em muốn, người khác chưa chắc đã quan tâm, chưa chắc sẽ cho.
Nếu việc tự đày mình ra phương xa không thể đổi lại hạnh phúc xứng đáng cho người trong lòng, vậy thì cô sẽ quay về.
Người ta không trân trọng, thì để cô trân trọng. Người ta không cho, thì để cô cho.....
Cứ ngỡ lần vượt rào cuối cùng, song không phải là lần cuối.
Giờ đây, Lâm Gai đứng trong căn hộ của Khương Tư Ý. Cô giang rộng chiếc áo khoác, cảm nhận mùi hương thoang thoảng chạm vào khứu giác. Chiếc áo không một nếp nhăn, khô ráo. Rõ ràng, nó đã được em cất giữ và bảo quản cực kỳ tốt.
Lâm Gai: "Em vẫn giữ nó."
Khương Tư Ý thẳng thắn, "Sao em không giữ áo của chị được. Em luôn muốn tìm dịp trả lại cho chị."
"Chị đi thay."
"Vâng vâng."
Liếc nhìn về phía phòng tắm, Lâm Gai hỏi: "Thay trong đó?"
Khương Tư Ý như một bé khách ngoan, chỉ biết gật đầu.
"Dạ."
Lâm Gai bước vào phòng tắm, bật đèn rồi đóng cửa. Khương Tư Ý nhận ra một vấn đề chí mạng. Cô ở đây bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy cửa kính phòng tắm lại trong suốt đến vậy.
Chi tiết không rõ, nhưng bóng người con gái hiện lên sống động sau lớp kính mờ. Từng đường cong, từng động tác tháo từng chiếc cúc, tất cả như khắc vào mắt Khương Tư Ý.
Cho đến khi cái bóng ấy cởi đến chiếc cúc thứ ba, cô mới giật mình thoát khỏi cơn mê. Vội vã quay mặt đi, rồi gọi Tuyết Cầu ra ban công.
Trời mưa quá lớn, chẳng thể dắt chó đi dạo. Nhà vệ sinh và ban công là hai chỗ cho Tuyết Cầu đi vệ sinh trong nhà.
Khương Tư Ý trải tấm lót xuống góc ban công, chỉ tay, Tuyết Cầu hiểu ý, lon ton chạy đến, rồi quay lưng về phía cô và ngồi xuống.
Tuyết Cầu vốn rất thông minh và ngoan. Nó chưa bao giờ cố ý gây rối. Tại sao nó bị chủ cũ vứt bỏ thì không ai biết. Chỉ biết lúc mới được nhận nuôi thì mấy vết thương trên người nó mới lành. Đến giờ, chân sau bên trái vẫn còn hơi cà nhắc. Thế giới này chưa bao giờ thật sự thiện lành đối với con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!