Chương 2: (Vô Đề)

Lâm Gai rất cao. Dưới ánh đèn trang trí hắt xuống, mái tóc đen và con ngươi nhuốm một màu vàng kim nhạt.

Cái bóng đậm đặc của Lâm Gai đổ xuống, bao trùm thân hình Khương Tư Ý.

Trong ký ức của Khương Tư Ý, Lâm Gai là hiện thân của sự lạnh lùng và cao ngạo.

Hành động cúi người nhặt hoa cho ai đó, thực sự rất khó để gắn liền với Lâm Gai.

Lâm Gai định đặt thẳng bó hoa trở lại, song ánh mắt cô khựng lại đôi chút trên vành mắt ửng đỏ của Khương Tư Ý. Cô lấy giấy trong túi ra, lau đi tuyết và vết bẩn trên hoa rồi mới đặt lại. Tấm thiệp cũng được lau sạch.

Mấy ngón tay thon dài kẹp tấm thiệp mỏng, gài lại vào giữa những đóa hoa.

"Cảm ơn..."

Khương Tư Ý không ngờ Lâm Gai sẽ làm vậy, có cảm giác vừa bất ngờ vừa hoang mang.

Ánh mắt Lâm Gai dịch xuống, dừng trên bàn tay phải của Khương Tư Ý, một lát sau mới thốt ra hai chữ, giọng nói chậm rãi nhưng lạnh buốt.

"Đợi chị."

Khương Tư Ý thấy tai nghe, không chắc Lâm Gai nói với mình hay nói chuyện điện thoại.

Lòng còn do dự, Lâm Gai đã tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào Khương Tư Ý và bổ sung: "Khoảng mười phút."

Lần này thì chắc rồi, nói với cô.

Khương Tư Ý: "... Được ạ."

Nói xong, Lâm Gai đeo tai nghe vào, xoay người, đổi sang một ngôn ngữ khác, giờ mới thật sự là gọi điện thoại.

Khương Tư Ý không biết Lâm Gai bảo mình đợi chuyện gì, có phải có việc muốn dặn dò không? Dẫu cuộc sống của cả hai gần như không có giao điểm, nhưng nhà họ Tống và nhà họ Khương có qua lại làm ăn, Lâm Gai lại là chị họ của Tống Đề, việc chị muốn dặn dò cô vài chuyện không phải là không thể.

Tống Đề và những người khác tiến lại gần, vô số cặp mắt tò mò hướng về phía khu vườn.

Cậu cả nhà họ Châu "xì", hỏi: "Chị Lâm Gai với Khương Tư Ý thân nhau lắm à?"

Cô hai nhà họ Tạ cười thầm: "Ể, chị ấy đẹp người đẹp nết thôi. Hơn nữa bên đấy yên ắng, tiện để gọi điện thoại mà." Nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Tống Đề.

Tống Đề hiểu, tiến lên kéo tay Khương Tư Ý, lôi cô đứng dậy. "Chị họ cần gọi điện thoại, ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn chị."

Bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Khương Tư Ý không ở lại làm gì cho phiền, cô nghĩ mười phút nữa quay lại tìm Lâm Gai là được.

Tống Đề thấy bó hoa bị bẩn. Dù đã được lau qua, song sự thật tan tác trước mắt nào có thể đổi thay.

Chẳng rõ vì bó hoa ban nãy được Lâm Gai cầm qua, nên trong mắt Tống Đề nó bỗng có một sức nặng thực sự hay không, cuối cùng Tống Đề nhắc đến tấm thiệp. "Tiếc thật, chị định cất về nhà xem."

Nước tuyết làm thiệp hơi hoen ố, chứ không phải bị xé bị đốt đến biến dạng, có gì không xem được? Bó hoa và tấm thiệp được người ta tốt bụng nhặt lên, đối xử dịu dàng, nhưng suy cho cùng, nó vẫn là món quà của Tống Đề.

Tối nay Tống Đề nhận được nhiều quà mừng, toàn hàng giá trị, chất thành cả cái đồi, ban nãy Khương Tư Ý thấy hết. Vậy sao phải nặng gánh chuyện mình chẳng được quan tâm. Khương Tư Ý ném cả hoa lẫn thiệp vào thùng rác.

"Không viết gì quan trọng cả, khỏi xem đi."

...

Bên ngoài khu vườn rất lạnh. Gió đã ngừng, tuyết từ không trung tĩnh mịch rơi lả tả.

Khương Tư Ý tự ôm bản thân, từ từ đi đến một góc vắng người.

Tống Đề gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô ở đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!