Chương 17: (Vô Đề)

Tiệc tàn, không gian tĩnh lặng dần bao trùm. Tiếng lanh lảnh của thủy tinh thỉnh thoảng vang lên giữa lúc đội phục vụ lặng lẽ dọn dẹp.

Thay vì đi thang máy gần nhất, Lâm Gai lại vòng sang đầu kia hành lang, hướng về phía thang máy quan cảnh.

Khương Tư Ý bước theo sau, lòng cô tự nhủ chắc tại bên đó vắng người. Rõ ràng, Lâm Gai không ưa những nơi ồn ào.

Buổi salon thành công vang dội và công lớn nhất thuộc về Lâm Gai, cô hiểu. Không có gì báo đáp, theo lẽ, phải tiễn chị đến tận cửa thang máy.

Theo đám đông tan đi, âm thanh xì xào đặc trưng của các buổi xã giao cũng biến mất. Qua khung cửa sổ của "Không gian Hồi Tưởng", ánh sáng trời được lọc thành một thứ màu ngọc bích ấm áp, trong veo như màu mắt Lâm Gai.

Cô chợt nghĩ, mình nói mình huỷ hôn với Lâm Gai, chẳng khác nào một tín hiệu mời gọi, một lời ám chỉ rằng cô đã sẵn sàng cho chương mới.

Không phải vậy mà huhu.

Nhưng có trời mới biết Lâm Gai nghĩ gì. Cô thực sự không tài nào giải mã nổi câu nói cuối cùng của chị. Giải vây? Hoàn toàn thừa thãi, vì hai người nhiều chuyện kia đã biến mất. Câu nói đó và sức nặng của nó là dành cho cô.

Lâm Gai chưa kịp vào thang máy, Phương Dực đã chạy tới, muốn hẹn một ngày cụ thể để xem ngọc bội.

Sau khi nhận được câu trả lời ưng ý, Phương Dực mới để ý bên cạnh còn có một người khác. Anh chàng quay sang Khương Tư Ý.

Nhớ lại lúc chốt đơn, người đầu tiên Lâm Gai cảm ơn lại là Khương Tư Ý. Ban đầu Phương Dực thấy hơi khó hiểu, giờ lại thấy hai cô nàng xinh đẹp quyến luyến không rời, thế nên bỗng "à", não bộ của một doanh nhân tức khắc xâu chuỗi các sự kiện. Nói rồi, xoay hẳn người về phía Khương Tư Ý, thành khẩn cảm ơn vì đã được cô mời đến một buổi salon tuyệt vời.

Lúc này Khương Tư Ý mới vỡ lẽ, thì ra miếng ngọc của Phương Dực thực sự có khả năng là di vật mà Lâm Gai tìm kiếm bấy lâu.

Ồ.

Một lời giải thích hợp lý cuối cùng hiện ra trong đầu cô. Sự bảo bọc lộ liễu kia, hóa ra là "phí môi giới" cho vai trò dắt mối của cô.

Nghĩ thông suốt rồi, ánh mắt vốn bối rối không nên nhìn ai cuối cùng lại có thể bình thản nhìn thẳng vào Lâm Gai.

Phương Dực đã đi. Kịch bản tiếp theo rõ ràng: Lâm Gai và trợ lý sẽ rời đi.

Cô soạn sẵn lời tạm biệt, nhưng Lâm Gai lại chần chừ không bấm nút, còn Phàn Thanh thì đứng im như một pho tượng sau lưng.

Thấy Khương Tư Ý còn đứng tại chỗ, Lâm Gai mở lời trước. Giọng cô trầm ổn: "Lại tiến thêm một bước trên con đường tìm lại di vật của bà nội. Cảm ơn em, rượu hôm nay rất ngon."

Phàn Thanh trơ mặt, nhưng hai bàn tay đan trước người khẽ siết lại.

Miếng ngọc này có phải lại là một niềm hy vọng hão huyền hay không, tạm thời chưa chắc. Nhưng "rượu ngon" thì Phàn Thanh là người rõ hơn ai hết. Một giờ trước, cô thấy sếp mình nhấp rượu xong thì nhíu mày chê bai. Nhưng một câu nói vu vơ của nhân viên "cô Khương chọn đấy ạ", đã khiến Lâm Gai cầm ly lên lần nữa, uống thêm hai ngụm xong đăm chiêu suy tư.

Chị khen rượu cô chọn, rồi cô lại giúp được Lâm Gai, Khương Tư Ý nở một nụ cười dịu dàng: "Nếu tìm được rồi, nhớ báo cho em biết."

"Ừm."

Sau màn đối thoại, Khương Tư Ý vẫn đứng yên. Cô bé quyết tâm sắm tròn vai chủ nhà đến giây cuối cùng, phải tiễn cô đi mới thôi.

Lâm Gai đành nhấn nút thang máy.

Khương Tư Ý thoáng thấy gương mặt Phàn Thanh hơi sượng. Có dòng suy nghĩ logic chạy qua trong đầu: nếu cô là Phàn Thanh mà quên bấm thang máy để sếp phải tự xử, có lẽ cô cũng sẽ có biểu cảm tương tự.

Nhưng suy nghĩ của Phàn Thanh và suy nghĩ của Khương Tư Ý là một trời một vực. Nỗi lo của cô trợ lý là liệu sếp mình có bước thẳng vào thang máy trước mặt cô Khương hay không.

Sếp của cô mắc chứng sợ không gian hẹp, nó sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc và gây ra lo âu. Nghe đâu có liên quan đến sang chấn thời thơ ấu.

Sau trị liệu, tình hình có cải thiện, nhưng sếp vẫn không thể dửng dưng với không gian kín như người bình thường. Dù có thể chịu đựng được trong thời gian ngắn, tuy vậy nếu có thang cuốn, sếp tuyệt đối đi thang cuốn. Văn phòng sếp ở tầng một, nó trái ngược với lẽ thường và sếp không lắp thang máy cho căn biệt thự mới sửa.

Lòng tự tôn của Lâm Gai rất cao, sếp không bao giờ muốn phơi bày vết sẹo lòng của mình trước mặt người khác. Thế nhưng, để đến dự buổi tiệc của Khương Tư Ý, thang máy là một thử thách, cô chịu.

Thang máy tốc độ cao của Vân Đỉnh thoáng chốc đã tới. Tiếng "ting" vang lên, Phàn Thanh căng như dây đàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!