Chương 16: (Vô Đề)

Tạ Thư Y tự nhủ rằng mình chắc chắn đã hoa mắt. Khoảng cách xa thế này, nhìn sao cho rõ, chẳng qua là một bóng người hao hao giống mà thôi.

Lâm Gai là ai? Cành vàng lá ngọc ở một tầng mây khác. Còn Khương Tư Ý? Thứ tàn dư của gia tộc hết thời, một vật trang trí mờ nhạt cho các bữa tiệc. Hai người không cùng một thế giới. Nếu không phải vướng vào Tống Đề, có lẽ cả đời họ chẳng có lấy một giao điểm.

Ranh giới giữa họ rạch ròi như thế, làm gì có chuyện đóa hoa trên đỉnh núi lại đi để mắt đến một cái lá mục dưới ao bèo.

Tạ Thư Y thừa biết Tống Đề tìm cách mời Lâm Gai bao lần không được. Một người đến nỗi không có thời gian gặp cả em họ, thì gặp Khương Tư Ý để làm gì?

Đang mải tìm lý do để tự an ủi lòng, thì Tạ Thư Y nghe tiếng xì xào đầy phấn khích sau lưng.

"Chắc kèo rồi, người bên 'Hồi Tưởng' báo lại trăm phần trăm là Lâm Gai, mà bên đó cũng do Giai Sỉ Bỉ tổ chức."

"Đùa à, cùng là Giai Sỉ Bỉ, mắc gì tôi không được mời? Vô lý!"

"Giờ qua không?"

"Đi chứ! Không biết bị ban thư ký của Lâm Gai từ chối bao nhiêu lần đâu. Đi lẹ, cơ hội ngàn năm có một."

Hai người đó vừa nói vừa xăm xăm đi ra cửa. Giờ Tạ Thư Y mới hiểu sao bên này vắng như chùa bà đanh.

Khi họ vừa tới cửa, Oliver đã chặn đường.

Nhìn khách của mình lũ lượt kéo sang chỗ Khương Tư Ý, Oliver sợ rằng cứ đà này, chỗ của gã sẽ thành một cái chuồng không.

Gã cố nặn ra nụ cười: "Chuyên gia Tần sắp đến rồi, bây giờ đi là bỏ lỡ lớp giám định miễn phí đấy ạ."

"Này, ông nghĩ có ai ở đây thèm cái lớp giám định vớ vẩn của ông không?"

"Tại sao bên kia không mời tôi? Tôi không đủ tư cách?"

Oliver bị vặn cho cứng họng. Hai người kia gạt gã qua một bên, mặc cho nhân viên phục vụ mở cửa trong bối rối.

Vạn Hân cũng đang cố níu kéo một cô khách. Ngược lại, cô kia ra rất lịch sự, viện cớ có việc bận, hứa lần sau sẽ đến, rồi lướt qua Oliver, tặng cho gã một nụ cười mê hồn trước khi biến mất.

Vạn Hân quay sang Oliver, xoè tay ra.

"Qua đó luôn rồi."

Một cục tức trào lên cổ họng, Oliver ấn mạnh ly rượu trên tay xuống bàn. Chiếc ly mỏng manh vỡ toang, mảnh vỡ sắc như dao cứa vào ngón tay. Oliver đau đến buốt óc, nhưng chỉ có thể tự trách mình. Tự làm tự chịu, đến tư cách kêu đau còn chẳng có.

Tạ Thư Y hít một hơi, bản năng gào thét rằng có một vụ drama khổng lồ sắp nổ ra. Thế là hòa vào dòng người đang kéo về phía "Không gian Hồi Tưởng", mặc kệ tiếng Vạn Hân gọi với theo sau lưng...

Bên trong "Không gian Hồi Tưởng".

Đầu ngón tay Lâm Gai vẫn treo lơ lửng, ngay sát gáy Khương Tư Ý. Đốt ngón tay cong cong và làn da ấm nóng chỉ cách nhau một sợi tóc.

Men rượu trong người Khương Tư Ý bay đi quá nửa. Cô cứng người, như bị khí chất của Lâm Gai đóng đinh tại chỗ. Đầu óc cô nổ tung. Lâm Gai làm gì thế? Sao lại áp sát vậy? Đôi mắt cô mở to, không dám chớp.

Khoan, hình như là mình dựa vào trước...

Là mình ghé tai chị nói thầm.

Nghĩ đến việc mình chủ động, cổ họng cô khô khốc.

Khương Tư Ý, gan thật. Người ta xem hình xăm giúp, này là 'dịch vụ hậu mãi' chuyên nghiệp thôi! Thế thì phản ứng như con dở hơi làm gì? Ngượng gì mà ngượng... Tuyệt đối không được để chị ta phát hiện, nhục chết.

"Lành hẳn rồi." Giọng Lâm Gai vang lên, đều đều và bình thản. Nhưng mắt không nhìn vào hình xăm sau gáy Khương Tư Ý. Ánh nhìn của cô đang dán chặt vào một thứ khác thú vị hơn nhiều, vành tai nhỏ xinh của Khương Tư Ý đang đỏ ửng lên và vài sợi tóc mai lấm tấm mồ hôi.

"Vậy... em để nó dính nước được rồi ạ?" Khương Tư Ý cố hỏi cho bình thường, nhưng đuôi âm khẽ run đã tố cáo tất cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!