Chương 15: (Vô Đề)

Mùng Sáu tháng Ba, một ngày trời quang hiếm thấy.

Ráng chiều đổ xuống, nhuộm cả bức tường kính của nhà hàng tây trong khách sạn Dật Lam một màu đỏ rực. Vệt sáng cuối ngày sắc như một lưỡi dao, chém đôi tấm biển "Salon Giám định Nghệ thuật

- Tinh hoa Quốc Phong".

Tống Đề yên vị trên sô pha màu xanh bơ. Cô cả nhà họ Tống được chăm sóc tỉ mỉ từ chân tơ đến kẽ tóc, khoác trên mình bộ váy dài đắt đỏ nhất của mùa. Trên tai là đôi khuyên kim cương ba cara chói lọi

- món quà sinh nhật tự thưởng, hôm nay là lần đầu diện.

Bề ngoài của được trau chuốt đến từng chi tiết, phô bày một sự tinh xảo đầy chủ đích. Giữa đám đông thương nhân giàu có, Tống Đề vẫn đẹp một cách nổi bật và gai góc.

Một người con gái tóc ngắn xinh đẹp tiến đến định bàn chuyện nghệ thuật đương đại, nhưng bị Tống Đề lạnh nhạt buông vài lời tiễn khách.

Tạ Thư Y thừa biết cô bạn mình đang lơ đãng, thế nên cầm ly rượu vang Burgundy ngồi xuống kế bên.

"Để tôi kêu người gọi Khương Tư Ý ra."

Tống Đề khẽ nhún vai. "Thôi, có phải tới vì nó đâu."

Miệng thì nói thế, chứ từ đầu buổi đến giờ, mắt không lúc nào rời khỏi phía cửa ra vào.

Nhân viên sàn đấu giá mặc đồng phục thống nhất. Cứ mỗi bóng người trong bộ đồng phục lọt vào tầm mắt, Tống Đề lại liếc nhanh qua, rồi vờ vịt thu ánh nhìn về, nhưng không giấu được nét thất vọng.

Tất cả cử chỉ mà Tống Đề tin là kín đáo, trọn vẹn lọt vào đáy mắt Tạ Thư Y.

Tạ Thư Y cười thầm, chỉ vào một bức tranh trong tủ kính: "Dĩ nhiên rồi, mình đến để giải khuây thôi mà. Stella này, tôi nhớ cậu chưa từng chơi trò đấu giá. Hay lần sau đi thử một phen cho biết? Cực kỳ thú vị. Nhất là khi có kẻ dám cạnh tranh với cậu, cậu ra giá, nó theo, rồi cậu tung một đòn quyết định đè bẹp. Cái cảm giác giật được món đồ mà đối thủ thèm đến cháy lòng... cái cảm giác thành tựu ấy... khó tả lắm..." Tạ Thư Ý vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tống Đề, "Nó là niềm vui của người nẫng tay trên."

Lời nói và cái vỗ tay của Tạ Thư Y khiến Tống Đề khó chịu ra mặt. Theo bản năng, Tống Đề không thích cách Tạ Thư Y diễn giải về thú vui đấu giá. Còn lý do vì sao không thích thì Tống Đề chưa có hứng tự ngồi mổ xẻ.

Ở một góc khác của buổi tiệc.

Oliver lách qua đám đông, tiến đến chỗ Vạn Hân. Gã nhìn ra tòa nhà biểu tượng của thành phố J phía đối diện, tao nhã xoay nhẹ ly sâm panh trong tay.

"Tổ chức ra gì và này nọ đấy, mỗi tội rượu hơi dở. Lần này tôi gánh tiếp đấy nhé, Vạn Hân. Phải an phận, biết điều đi. Gần ba mươi tuổi đầu rồi chứ ít gì, đâu thể dựa dẫm vào tôi mãi được. Phải lớn, chín chắn đi chứ. Đừng nói tôi không phải cha em, mà kể cả tôi là cha của em thật, thì còn lâu mới có chuyện kè kè bên cạnh hốt rác cho em cả đời."

Vạn Hân chỉ biết nuốt cục tức vào trong. Mé mép giật giật, khó lắm mới nặn ra được một tiếng "vâng".

Mấy ngày nay lo cho cái salon, Vạn Hân đã đầu bù tóc rối, miệng lở cả ra. Bên cạnh đó phải ngửa tay xin ba mẹ tiền chi cho bộ chi phí, từ địa điểm, bài trí, rượu nước cho đến giảng viên. Oliver, tay cáo già chẳng bỏ một xu, lại còn trơ tráo biến nó thành sự kiện hợp tác để chiếm hết công lao. Giờ đứng đây giảng đạo lý, như thể cô mang ơn gã. Cái mụn nước trên môi Vạn Hân bỏng rát, đau nhức.

Oliver nhướng mày, "Chà": "Giờ này không biết con ranh Khương Tư Ý đang trốn xó nào khóc lóc nhỉ. Thử tưởng tượng xem nó nghĩ gì, khi thấy bên này tổ chức thành công cái salon mà nó dốc hết tâm huyết rồi lại đổ bể, ngay tại nơi nó mơ ước?"

Gã cười một mình, rồi chỉ tay về phía khách sạn Vân Đỉnh chọc trời phía đối diện, nơi có bốn chữ được thiết kế đầy nghệ thuật.

"Địa điểm và khách mời lần này hơi đuối, nhưng thời gian gấp quá nên tạm chấp nhận. Lần tới, mục tiêu phải lớn hơn. Nào, lên một kế hoạch cho một salon thật đỉnh, tôi sẽ đi thuyết phục Cố tổng, phải lấy cho bằng được 'Không gian Hồi Tưởng' của Vân Đỉnh."

Vạn Hân cười khẩy trong bụng. Còn mơ tới "Không gian Hồi Tưởng", thực sự không biết mình là ai.

Vân Đỉnh là khách sạn xa xỉ số một thành phố J. "Không gian Hồi Tưởng" là phòng triển lãm nghệ thuật trứ danh nối liền với nhà hàng tây của Vân Đỉnh. Mọi triển lãm tranh hàng đầu thế giới khi đến J lưu diễn luôn luôn chọn Vân Điểm làm điểm dừng chân. Cái giá thuê thì trên trời, mà lịch trình thì lúc nào cũng kín đặc, muốn có chỗ phải đặt trước vài tháng. Sàn đấu giá có điên mới duyệt một khoản kinh phí khổng lồ như thế.

Hai người, mỗi kẻ theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Bất chợt, ánh mắt họ cùng bị hút về một bóng người quen thuộc thấp thoáng bên trong khách sạn Vân Đỉnh.

Hai tòa nhà không sát nhau, tuy nhiên khoảng cách đủ gần để mắt thường có thể phân biệt được bóng người.

Ly sâm panh trên tay Oliver bỗng khựng lại. Gã nheo mắt, dán chặt vào bóng người đó.

"Nhìn nhầm à? Sao trông giống con Khương Tư Ý thế?"

Vạn Hân cứng họng, cũng cố nheo mắt nhìn theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!