Chương 14: (Vô Đề)

Về chuyện Tống Đề không chịu từ hôn rồi quay sang buông lời cay nghiệt, trong đầu Khương Tư Ý chỉ đọng lại bốn chữ: trò hề lố bịch.

Rõ ràng ghê tởm cuộc hôn nhân này, tìm trăm phương ngàn kế hòng chấm dứt thứ xiềng xích của lễ giáo cũ, hơn thế nữa còn bắt đầu mối quan hệ mặn nồng cùng người khác, vậy mà đến lúc lưỡi dao kề tận cổ, Tống Đề lại chẳng thuận tình thoái lui.

Ngoài mấy tiếng lố bịch kệch cỡm, Khương Tư Ý thực sự không tìm nổi một mỹ từ nào khác để hình dung chuỗi hành xử lạc điệu đến hoang đường của Tống Đề.

Đêm nay tuyết ngừng rơi, gió bấc gầm gào suốt một mùa đông dằng dặc chợt có dấu hiệu thu mình. Lạnh lẽo vẫn thế, nhưng cái buốt thấu xương tan đi ít nhiều, tiết trời mời gọi người ta dắt chó đi dạo.

Hoàn hồn, cô nhận ra mình bước đi thật chậm, mà Cầu Tuyết luôn ngoan ngoãn bám theo gót, chốc chốc nó ngước lên nhìn, ánh mắt như thắc mắc sao tối nay đi khoan thai đến lạ.

Khương Tư Ý cúi đầu, cơn nhói nhói buốt âm ỉ ngay cổ gợi cô nhớ về ý nghĩa của hình xăm.

Đôi cánh sau gáy là khát vọng thoát ly khỏi miền hàn đới cắt da cắt thịt, bay về một chốn mà lòng cô hằng mong ước.

Cô thôi phân tích mớ hành động kỳ quái của Tống Đề. Mặc kệ người kia muốn làm gì, cô phải huỷ hôn. Từ nay về sau, cô không muốn bận lòng vì Tống Đề.

Hơn thế nữa, Khương Tư Ý đặt ra quy tắc cho mình, từ nay về sau không bận tâm đến Tống Đề nữa, thẳng tay gạt cái tên đó ra khỏi thế giới của cô.

Cô phải sống cuộc đời của chính mình...

Quẳng Tống Đề ra khỏi đầu, phớt lờ điện thoại từ nhà họ Khương, cuộc sống của Khương Tư Ý giờ chỉ có công việc và việc ngắm nghía hình xăm sau gáy, thứ đang ngày một rõ nét và tiệp vào da thịt cô.

Tháng này, tiền hoa hồng của Khương Tư Ý vốn đã vượt xa những người khác, giờ thêm vụ giao dịch riêng miếng ngọc bội với Lâm Gai, thành tích của cô đứng đầu bộ phận Kim thạch Ngọc khí và vượt trội hẳn nếu so với toàn bộ nhà đấu giá.

Phòng trà của nhà đấu giá Giai Sỉ Bỉ vào buổi sớm luôn là chốn tụ tập của mấy người thích buôn dưa lê.

Cứ hễ tiếng máy pha cà phê vang lên thì biết ngay bên trong đang ẩn mình mấy tay buôn tin thông thái.

Oliver có một sở thích, là lặng lẽ trốn trong phòng nghỉ cạnh phòng trà để nghe lỏm. Lần nào gã cũng thu hoạch được những mẩu chuyện nóng hổi nhất.

Hôm nay, hai đồng nghiệp từ bộ phận tranh sơn dầu đang bàn tán về Khương Tư Ý.

Mặc dù chẳng ưa gì Khương Tư Ý, nhưng Oliver không thể chối cãi cô độc chiếm vị trí tâm điểm của Giai Sỉ Bỉ dạo gần đây.

Dân buôn chuyện có một quy tắc ngầm quan trọng là không gọi thẳng tên và hai cô đồng nghiệp bên bộ phận tranh sơn dầu rõ sành sỏi luật chơi.

"Có người quay cảnh cô đó ở buổi đấu giá rồi đăng lên mạng, giờ có mấy chục ngàn lượt xem rồi đấy. Lại còn được đặt cho cái mỹ danh 'Mỹ nhân sườn xám của sàn đấu giá'. Một đống bình luận trên màn hình tung hô là nữ thần, mấy đứa trơ trẽn hơn thì gọi vợ luôn rồi."

"Ghê vậy, đổi nghề làm người nổi tiếng trên mạng cho xong."

Hai người cười khúc khích một hồi, hòa cùng tiếng máy xay hạt cà phê.

"Lần trước Cố tổng và mấy ông bà cổ đông đi ngang qua bảng thành tích có dừng lại nói chuyện một lúc lâu. Tôi thấy sếp trỏ vào tên cô đó."

"Đánh giá cao thế cơ à?"

"Không đánh giá cao sao được? Cái phòng ban quèn với vài món đồ nát, gom lại gượng ép mở một buổi đấu giá, thế mà phiên do cô đó chủ trì lại chẳng có món nào bị ế. Khoan nói chuyện đó, nghe đâu quen biết nhà sáng lập công nghệ Huyễn Duy, bà tin nổi không?"

"Giời đất ơi, có nghe rồi, sau tiệc mừng phiên đấu giá mùa xuân, Cố tổng xếp cho hai người họ ở riêng luôn. Tối đó trong nhóm chat công việc bàn tán rôm rả quá chừng."

"Nhìn thì kín đáo, trong sáng, ra vẻ tân không vướng bụi trần, ai mà ngờ sau lưng lại xây dựng được quan hệ khách hàng tới tận Huyễn Duy. Thủ đoạn thật sự, cái này gọi là gì nhỉ... Không thể trông mặt bắt hình dong."

"Nghe đồn học lịch sử nghệ thuật, am tường về thư họa Trung Quốc."

"Kể bà nghe chuyện cười này, mỗi lần bên bộ phận thư họa thiếu người là y như rằng lại chạy sang nhờ giúp."

"Anh Mã muốn điều người của mình sang phòng thư họa, chơi bẩn quá trời, như cái vụ trong phiên đấu giá mùa xuân..."

Oliver trước kia có biệt danh là "Mã Vạch", vì cặp lông mày rậm nổi bật của gã trông y hệt cái mã vạch quét hàng, theo năm tháng, người ta dần rút gọn thành "anh Mã". Đấy là cái biệt danh gã ghét cay ghét đắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!