Chút thực tại mới bám víu được đã bị câu nói của Lâm Gai đánh cho tan nát, quẳng cô vào một mớ hỗn loạn phi lý.
Đoạn Ngưng từng đùa rằng hai người là "bạn nối khố". Họ thực sự lớn lên trong cùng một giới, song lại là hai điểm xa nhau và mối liên hệ duy nhất là Tống Đề.
Khương Tư Ý sững sờ, cô không ngờ Lâm Gai nói vậy, cô hỏi ngược: "Vợ sắp cưới? Chị?"
"Chuẩn. Vợ sắp cưới. Em thấy chị được không?"
Lâm Gai vẫn nhìn cô như đêm tiệc "after party" hôm đó, ánh mắt chị dán chặt vào cô, đó là ánh mắt vừa trân trọng, lại vừa tham lam như muốn nuốt chửng.
"Nhưng mà..."
"Chị biết mẹ em là người hứa hôn, em sợ làm trái lời mẹ." Lâm Gai nói, "Nhưng mẹ thương ai nhất? Mẹ thương em nhất. Nên em đừng làm khó bản thân em."
Lời nói của Lâm Gai như một cú đánh, đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim Khương Tư Ý, khiến cô bất giác hít một hơi thật sâu, trước mắt trở nên nhòe đi.
Thấy Khương Tư Ý bị dòng suy nghĩ rối bời làm im lặng, Lâm Gai nói: "Em đừng vội trả lời chị, hôn nhân là chuyện cả đời. Em về thong thả suy nghĩ rồi nói với chị sau."
Lời nói của Lâm Gai xoáy thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim. Khương Tư Ý hít một hơi thật sâu, vành mắt nóng lên, cảnh vật trước mắt nhòe đi.
Rồi không ai nói một lời, đến khi xe dừng lại dưới lầu nhà Khương Tư Ý, cô mới nhớ đến miếng ngọc bội đã bị mình quên hết lần này đến lần khác.
"Chị xem... có chỗ nào tương tự với mặt ngọc của bà nội không."
Khương Tư Ý cúi đầu cả đoạn đường, không dám nhìn vào mắt Lâm Gai. Cô chỉ thấy những ngón tay tuyệt đẹp của Lâm Gai đang cầm miếng ngọc.
"Có chút giống." Lâm Gai nhẹ nhàng xoay, cẩn thận quan sát, nói, "Chị mua qua em được chứ?"
"Vâng vâng, được ạ."
Dù ánh mắt hướng đi nơi khác, nhưng tai thì không thể khép lại.
Tiếng sột soạt là tiếng tóc của Lâm Gai cọ vào lưng ghế khi chị quay đầu. Lâm Gai đang nhìn cô.
Lâm Gai: "Cảm ơn em đã quan tâm đến chuyện của chị."
Lúc này thì không chỉ mặt, tai của Khương Tư Ý cũng nóng ran.
"Em..." Khương Tư Ý định nói "Em làm tròn trách nhiệm thôi", tuy nhiên nghe quá lạnh lùng và vô tình, cô không thể nói ra. Thay vào đó, cô nói một câu khác.
"Hy vọng chị sớm tìm thấy đồ của bà nội."
"Chị cũng thế."
Khương Tư Ý xuống xe, cầm theo khăn choàng.
"Em giặt rồi trả chị."
Chuyện trả khăn choàng dĩ nhiên cần một cuộc gặp lại. Thế là cô đã vô tình tạo ra một lời hẹn với Lâm Gai cho lần sau. Ngượng thì có ngượng thật, nhưng khăn bị dính bẩn vì mình thì phải giặt cho sạch sẽ, đó là lẽ thường tình.
Khương Tư Ý xuống xe, Lâm Gai cũng bước xuống theo. Cô không biết vì lịch sự, hay là muốn lên nhà ngồi chơi.
Mấy cô hàng xóm quen trong khu dân cư qua lại, có người còn chào hỏi Khương Tư Ý. Họ bị chiếc Bentley thu hút, thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Việc phải ở riêng với Lâm Gai đã đủ khiến cô căng thẳng. Giờ đây, bị bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ dòm ngó, cô cảm thấy gò bó đến nghẹt thở. Tim siết lại, tay chân lóng ngóng chẳng biết để đâu.
Khương Tư Ý nghĩ mình nên mời chị lên nhà cho lịch sự.
Nhưng thoáng do dự níu cô lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!