Nghiêm Du thừa biết sắp có chuyện hay, rất muốn ở lại hóng drama, nhưng tiếc là Lâm Gai không cho, cô đành lui cung.
Vừa mặc áo khoác, cô vừa cằn nhằn với Lâm Gai một lần nữa: "Nể tình tao ngoan ngoãn thế này, hôm nào rảnh qua studio phù hộ độ trì cho tao đi. Chị Hữu mà ghé qua một lần, chắc đơn nhiều tới mức chôn sống tao được luôn."
Lâm Gai: "Để sau đi."
Sau khi Nghiêm Du đi khỏi, mắt Lâm Gai lại hướng về góc khuất trong tiệm.
Người bên cạnh Tống Đề có mái tóc dài xoăn màu nâu vàng khá bắt mắt, trang điểm đậm. Đúng là người mà Lâm Gai nhìn thấy chỗ sân bay Heathrow hồi đầu năm.
Hai tháng rưỡi trước.
Lần đó ở London để dự một hội nghị tài chính, trong nhà ga vắng vẻ dành cho máy bay riêng, một cảnh tượng lọt vào mắt Lâm Gai: hai người con gái ôm hôn nhau thắm thiết.
Cô nhận ra một trong hai người là Tống Đề.
Và người còn lại, không phải Khương Tư Ý.
Hai người họ vừa cười vừa nói bước vào phòng chờ riêng. Lâm Gai đứng lại tại chỗ, giữa không gian trống rỗng. Tâm trí vốn luôn thông suốt của cô, lần đó hiếm hoi rối lại thành một nùi.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, mở WeChat.
Người được ghim ở vị trí đầu tiên có biệt danh là "Bánh mì lát vụn, lấy hình chó con làm ảnh đại diện. Một cục bông trắng xù với đôi mắt tròn đen láy, lè chiếc lưỡi hồng hồng, trông như đang cười.
Lâm Gai biết, đó là Tuyết Cầu, chó cưng của Khương Tư Ý.
Cô còn biết, Khương Tư Ý rất thương nó.
Ngay từ ngày họ kết bạn, Lâm Gai đã ghim Khương Tư Ý lên đầu danh sách WeChat.
Năm tháng trôi qua, khung chat giữa họ gần như là một khoảng không câm lặng, thỉnh thoảng được lấp đầy bởi vài dòng tin nhắn chúc mừng lễ tết một chiều từ Khương Tư Ý và những lời đáp lại ngắn gọn của cô.
Nhưng, vị trí của Khương Tư Ý trong danh sách đó, chưa từng một lần dịch chuyển.
Trong ký ức của Lâm Gai, Khương Tư Ý lúc nào cũng đứng ngoài lề đám đông, em không tranh không giành, em chỉ lên tiếng khi người khác chủ động bắt chuyện.
Em luôn im lặng chờ đợi, em không bao giờ muốn gây phiền phức cho ai.
Nhưng dù như thế, có những người vẫn chẳng muốn dứt khoát với em.
Ánh mắt dừng nơi tấm ảnh cuối cùng của Khương Tư Ý vào một tháng trước: tán lá phong đỏ rực, cô đơn cháy bừng như lửa, mà người chụp không để nửa chữ caption.
Cảm giác cô độc xuyên qua màn hình, đâm thẳng vào tim Lâm Gai.
Hội nghị kết thúc, Lâm Gai về trụ sở của tập đoàn, chính thức khởi động kế hoạch về nước.
Mọi thứ diễn nhanh hơn cả dự tính.
Lâm Gai gọi nhân viên phục vụ.
"Có quản lý ở đây không?"
Nghe đến hai chữ "quản lý", cô nhân viên căng lên, vào thế phòng bị. Quán nằm ở khu trung tâm, khách quen toàn là dân văn phòng cao cấp, nhà đầu tư, chủ ngân hàng. Toàn mấy người khó tính, hơi không vừa ý là gọi quản lý ra phàn nàn ngay.
Cô nhân viên cẩn thận hỏi: "Dạ chị, dịch vụ bên em có gì khiến chị không hài lòng không ạ?"
Thấy cô nhân viên căng thẳng, Lâm Gai đáp: "Không phải chuyện phục vụ, có việc khác cần hỏi quản lý thôi."
Quản lý bước qua, ghé tai nói thầm với Lâm Gai vài câu, mặt đang căng như dây đàn bỗng giãn ra như trúng số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!