Chương 50: (Vô Đề)

[Thổi tuyết bay]

Editor: Gấu Gầy

Giọng hắn thản nhiên, giống như "phát điên" là chuyện thường ngày, còn chữ "xấu" bị hắn cắn nhẹ trong kẽ răng đậm mùi dụ dỗ.

Giang Trạc hỏi: "Không cho ta nhìn thật sao?"

Lạc Tư "ừm" một tiếng, như thể lười biếng: "Không cho."

Giang Trạc cong môi: "Được, ta không nhìn, ta nhắm mắt lại rồi đây."

Lúc này U Dẫn đã phong ấn bầu trời, con mắt như trăng tròn dần dần biến mất, dây rối bay phần phật như những cành liễu rủ trong gió lướt qua cạnh hai người.

Giang Trạc hỏi: "Nhưng chúng ta cùng vào sân, sao lại đột nhiên tách ra?"

Lạc Tư đáp: "Trong sân có mê trận, thứ được chôn dưới đất nhân cơ hội quấy phá làm lỡ thời gian của ta."

Thứ được chôn dưới sân chắc là thi hài của đệ đệ gã. Vì nó, chú quyết của Giang Trạc mất hiệu lực, nên mới bị dây rối trói buộc.

Giang Trạc nói: "Thì ra là ngươi, thảo nào sau khi ta tỉnh lại, chú quyết lại có thể sử dụng bình thường. Nhưng ta muốn biết, ngươi giải quyết nó như thế nào?"

Lạc Tư nói: "Ta bảo nó đi."

Giang Trạc nói: "Chữ 'đi' này nghe hơi khách sáo, nó là thần, sao lại giống như mèo con bảo đi là đi chứ? Ầy? Hay là ngươi đã vẽ bùa chú gì để đuổi nó đi?"

Lạc Tư dường như không định buông tay, nghe y hỏi liền đáp: "Phải."

Giang Trạc hỏi: "Vậy ta càng tò mò hơn, loại bùa chú gì mà có thể tống cổ thần linh đoạ hoá?"

Lạc Tư đáp: "Bùa Thái Thanh."

Giang Trạc giơ hai ngón tay lên, không biết từ lúc nào đã kẹp một lá bùa nhàu nát: "Ồ, là bùa Thái Thanh có ba vòng tròn này sao? Nếu vậy, ta đứng gần lẽ ra phải có chút cảm giác, nhưng không hề."

Lá bùa này là do Lạc Tư vẽ ở cửa phủ đệ, trên đó chỉ có ba vòng tròn. Lúc đó Giang Trạc không vứt đi, là vì y nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra bùa chú nhà ai chỉ có ba vòng tròn, hơn nữa còn là ba vòng tròn lớn nhỏ không đều, sắp xếp lộn xộn.

Y nói: "Thực ra ta nên nhận ra từ sớm, lần đầu tiên ngươi vẽ bùa cho ta chỉ có một vòng tròn, sau đó bất kể bùa gì cũng vẽ vòng tròn."

Đương nhiên vòng tròn và vòng tròn cũng có sự khác biệt, có cái to cái nhỏ, còn có cái rất cẩu thả. Nhưng dù khác biệt thế nào, chúng đều chứng minh một chuyện, đó là Lạc Tư giúp người ta thi triển chú quyết, căn bản không cần vẽ bùa.

Giang Trạc tiếp tục nói: "Vòng tròn thì cũng thôi đi, uy lực lại còn kinh khủng."

Lạc Tư cúi đầu xuống: "Uy lực lớn không tốt sao?"

Giang Trạc đáp: "Tốt thì tốt, nhưng lúc ở Minh Công lĩnh, ta đã thấy bùa Trấn Hung ngươi khắc trên kiệu hoa, nét nào cũng đẹp và ngay ngắn. Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Một nhân vật lợi hại có thể khắc ra bùa Trấn Hung như vậy lại không khống chế được uy lực của những bùa chú khác, chẳng lẽ những bùa chú khác khó vẽ hơn bùa Trấn Hung? Ta đoán không phải, mà là ngươi bình thường chỉ biết và chỉ cần vẽ bùa Trấn Hung."

Nói đến đây, y quay đầu lại. Gió đêm thổi qua, y hỏi: "Ta nên gọi ngươi là Lạc Tư, hay là Thái Thanh?"

Dây rối đầy trời như những lá cờ bay phấp phới, đan xen rơi xuống xung quanh hai người. Dưới bầu trời đỏ rực, bọn họ thân mật như đang dựa vào nhau. Chuông gió treo dưới mái hiên nhà cũ đung đưa, phát ra tiếng "leng keng, leng keng".

Lạc Tư rũ mắt, không biết đã nhìn y bao lâu: "Ngươi lừa ta."

Giang Trạc không nhắm mắt, trong đôi mắt màu hổ phách của y phản chiếu một vầng sáng bạc. Những sợi tóc bạc xõa xuống vai y như ánh trăng rơi xuống, xen lẫn với mái tóc đen của y lại như tuyết mỏng lất phất trên đỉnh núi cao.

Trên đời này có rất nhiều truyền thuyết về Kiếp Tẫn Thần, Giang Trạc đã nghe qua trăm truyện, nhưng không có truyện nào miêu tả Thái Thanh là vị thần anh tuấn nhất trong số các vị thần.

Hắn đứng rất gần y, hơi thở nhẹ như lông hồng. Đôi mắt có thể thiêu đốt vạn vật trong truyền thuyết giống như mặt hồ giữa đỉnh núi tuyết cô liêu, từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu bóng hình của một người.

Giang Trạc cảm thấy nóng ran, là đầu ngón tay Lạc Tư chạm vào má y nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!