[Trấn Tiểu Thắng (10)]
Editor: Gấu Gầy
Chủ nhân của trái tim là một công tử áo trắng, Đào Thánh Vọng đã từng gặp hắn, biết hắn xuất thân Sóc Nguyệt tông, là người rất mềm lòng, mà loại người mềm lòng này là dễ đối phó nhất.
Đào Thánh Vọng lợi dụng việc gãy xương và cống rãnh hôi thối để lấy được lòng tin của công tử áo trắng, để hắn đưa gã về nhà. Bọn họ trở thành bạn bè một cách tự nhiên, sau đó gã từng bước ép đối phương vào đường cùng theo đúng kế hoạch.
Đêm moi tim đó, công tử áo trắng không còn đường chạy, đứng bên sông hỏi gã: "Chúng ta không phải là bạn sao?"
Đào Thánh Vọng nói: "Chúng ta là bạn, nhưng so với bạn, ta cần trái tim này hơn."
Công tử áo trắng tóc tai rối bời, vẻ mặt thê lương: "Nếu ngay từ đầu ngươi đã muốn trái tim này, tại sao còn phải kết bạn với ta? Với bản lĩnh của ngươi, thẳng tay moi nó ra chẳng phải tốt hơn sao."
Đào Thánh Vọng nói: "Ta quen rồi."
Công tử áo trắng căm hận đến mức bật cười: "Ngươi quen cái gì, quen lừa người khác sao?!"
Đào Thánh Vọng khẽ cười: "Đúng vậy, ta quen lừa người khác. Chắc ngươi cảm thấy buồn cười, sao lại có người quen với chuyện này chứ? Nhưng ta thật sự quen rồi."
Công tử áo trắng nói: "Không ngờ trên đời này lại có loại súc sinh như ngươi!"
Đào Thánh Vọng hỏi: "Chuyện này rất kỳ lạ sao?"
Công tử áo trắng nói: "Rốt cuộc gia đình thế nào mới có thể dạy dỗ ra tên súc sinh như ngươi?! Ngươi... ngươi không có chút áy náy hay hổ thẹn nào sao?"
Đào Thánh Vọng bình tĩnh đáp: "Nếu nói không có thì không phải, nhưng chút áy náy và hổ thẹn này không thể ngăn cản ta lừa ngươi."
Công tử áo trắng loạng choạng bước về phía trước: "Nếu có thể quay lại, ngày đó ta nhất định sẽ không cứu ngươi! Là ta... là ta nhất thời hồ đồ, cứu phải một con rắn độc giết người!"
Đào Thánh Vọng đi theo hắn: "Ngươi nói sai rồi, dù có quay lại, ngươi vẫn sẽ cứu ta, vì ngươi là người tốt, hơn nữa còn là người tốt mềm lòng."
Công tử áo trắng căm phẫn mắng gã: "Ngươi căn bản không hiểu thế nào là người! Cút đi! Đừng đến gần ta, ngươi là đồ súc sinh, đồ thú vật... Sao ta có thể coi ngươi là bạn chứ? Ta quả thật bị mù mắt rồi!"
Đào Thánh Vọng nói: "Không phải ngươi mù mắt, mà là ta quá hiểu ngươi."
Công tử áo trắng nói: "Tự cho là đúng!"
Đào Thánh Vọng nói: "Tự cho là đúng? Ngươi không biết, để lừa ngươi, ta ngày đêm suy nghĩ về tâm tư của ngươi. Mỗi câu nói, mỗi việc làm, ta đều suy đi tính lại trong lòng."
Công tử áo trắng loạng choạng, chỉ muốn thoát khỏi Đào Thánh Vọng, nhưng hắn bị thương nặng, chưa đi được mấy bước đã bị đỡ lấy.
Đào Thánh Vọng khẽ nói: "Ngươi không tin sao? Vậy ta kể cho ngươi nghe một chuyện khác, có lẽ ngươi sẽ hiểu ta. Trước kia ta muốn giết một người, lão còn xảo quyệt tàn nhẫn hơn ta. Để giết lão, ta phải dối lừa từng giây từng phút. Nhưng lão quá thông minh, luôn nhìn thấu lời nói dối của ta, vì vậy ta bắt đầu lừa dối chính mình.
"Ta tự nhủ với bản thân, lão là sư phụ của ta, là người ta sùng bái và kính phục nhất, bất kể lão nói gì, làm gì, ta đều sẽ tán thành ủng hộ, lâu dần, lão thật sự tin tưởng ta. Ta thành công giết được lão, nhưng sau khi lão chết, ta lại bắt đầu hoang mang, bởi vì ta phát hiện mình cũng không phân biệt được nữa."
Gã nói xong, bắt đầu moi tim, mặc cho công tử áo trắng kêu gào thảm thiết gã cũng không dừng lại. Máu chảy ra, nhuộm đỏ y phục hai người, gã đột nhiên nói: "Huynh đệ, là ta hại huynh rồi."
"Đã là huynh đệ, cần gì phải nói những lời này?"
"Ta nửa đời long đong, trải qua muôn vàn khổ cực, sắp chết rồi mà vẫn còn một việc chưa làm xong."
"Việc gì?"
"Chưa báo được thù nhà... Xin ngươi sau khi ta chết, hãy moi tim ta ra!"
Đêm dài tĩnh mịch, nước sông cuồn cuộn, xung quanh chẳng còn ai. Còn công tử áo trắng mặt trắng bệch, đầu rủ sang một bên, đã chết từ lâu!
Đào Thánh Vọng cầm trái tim đó, vẫn còn lẩm bẩm một mình: "Huynh đệ, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta coi như quen nhau uổng phí... Thôi, thôi... Ngươi hãy nói cho ta biết tên kẻ thù, sau này ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!