Chương 48: (Vô Đề)

[Trấn Tiểu Thắng (9)]

Editor: Gấu Gầy

Vì còn lâu mới đến giờ Sửu, Đào Như Cố lại bày tiệc rượu trong nhà, gọi gánh hát trở lại, chuẩn bị ăn mừng một phen. Thấy không ai để ý, tên hán tử mới nhắc nhở: "Chúc mừng Môn chủ, chúc mừng Môn chủ! Nhưng tên súc sinh nhỏ này nên xử lý thế nào?"

Đào Thánh Vọng có tên có tuổi, nhưng lại bị bọn họ gọi là "súc sinh", xem ra Đào Như Cố đã ngầm đồng ý. Nhưng điều này cũng kỳ lạ, Đào Thánh Vọng là con trai trưởng của hắn, tuổi cũng không lớn, giữa bọn họ có thù oán gì mà khiến Đào Như Cố chán ghét con trai mình đến thế?

Đào Như Cố đang bận trêu chọc đứa bé, chỉ phẩy tay, thuận miệng nói: "Tên súc sinh này nhìn thật chướng mắt, ngươi tìm chỗ nào đó trói nó lại, đừng để nó chạy lung tung là được."

Tên hán tử vâng lời, nhưng Đào Thánh Vọng giãy giụa kịch liệt, hắn ta không nhịn được lại tát Đào Thánh Vọng mấy cái: "Ngươi làm loạn cái gì? Còn làm loạn nữa ta trói ngươi lại đấy!"

Vinh Tuệ đại sư chắp tay, vẻ mặt hiền từ: "Ngươi cứ đánh nó như vậy, nó đương nhiên không phục. Lão nạp thấy công tử cũng lớn rồi, có thể giảng đạo lý cho nó nghe."

Đào Như Cố bên cạnh nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh: "Đại sư, ngài mới đến nên không biết tính tình của tên súc sinh này, nó mềm nắn rắn buông, ngài có nói khô cả miệng nó cũng không nghe đâu. Hơn nữa nó bẩm sinh là thứ xấu xa, căn bản không hiểu đạo lý làm người."

Vinh Tuệ đại sư nói: "Sao lại nói vậy?"

Đào Như Cố lộ vẻ âm trầm: "Có một lần, ta say rượu đánh mẹ nó. Nó tan học về thấy vậy không nói gì, còn cười hì hì hầu hạ ta rửa chân. Nửa đêm ta đang ngủ say, cổ bỗng nhiên đau nhói, khi ta mở mắt ra, ngài đoán xem thế nào? Tên súc sinh này đang cầm dao định chém đầu ta! Nếu không phải ta cảnh giác, e rằng đã máu chảy đầu rơi tại chỗ rồi!"

Vinh Tuệ đại sư hỏi: "Lúc đó nó mấy tuổi?"

Đào Như Cố nói: "Chưa đầy mười tuổi! Lúc đó ta thấy nó còn nhỏ, tưởng là mẹ nó dạy hư, bèn đưa nó đến bên cạnh, tự mình dạy dỗ, nhưng nó đúng là đồ súc sinh! Bất kể ta nói gì, làm gì, nó đều giả bộ nghe lời, đợi ta lơ là thì lại bỏ độc vào cơm hoặc là thừa lúc ta không đề phòng đâm ta một nhát! Hai~, ta đường đường là một Môn chủ, bị nó ra tay đến mức mình đầy thương tích.

Ngài xem, ở đây vẫn còn sẹo!"

Hắn không màng đến mặt mũi, cởi áo ra, để lộ vết sẹo cho Vinh Tuệ đại sư xem, trên ngực, eo và bụng hắn toàn là vết thương do bị đâm chém.

Vinh Tuệ đại sư cảm thán: "Lão nạp du ngoạn lục châu, chưa từng thấy đứa trẻ nào như vậy. Vừa rồi nhìn kỹ tướng mạo của công tử, phát hiện hắn chỉ có ba phần giống Môn chủ, xem ra tính tình và dung mạo của hắn đều giống Phó thị của Thần Châu hơn."

Đào Như Cố đáp: "Không phải có câu nói sao? Cháu trai thường giống cậu, nó và cậu nó Phó Huyên đúng là giống nhau như đúc!"

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ồ? Nói đến vị Phó Huyên công tử kia, lão nạp cũng đã từng nghe danh. Nghe nói từ nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm, năm đó ở Di thành, là một thanh niên tài tuấn nổi tiếng."

Đào Như Cố khinh thường nói: "Tài tuấn gì chứ? Hắn bị đuổi khỏi nhà, đã nhiều năm không có tin tức, e là đã chết ở nơi hoang vu nào đó rồi. Đồ vô dụng như vậy, không đáng để đại sư nhớ đến."

Vinh Tuệ đại sư nghe Đào Như Cố bôi nhọ Phó Huyên, phụ họa: "Cũng đúng, nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì đã sớm quay về phụ tá Môn chủ rồi."

Đào Như Cố nói: "Ai cần hắn phụ tá? Dù hắn có quay về, ta cũng đuổi hắn đi. Đại sư, nói đến tên súc sinh này, ngài thấy linh căn của nó thế nào? Có thể ăn không?"

Vinh Tuệ đại sư quan sát Đào Thánh Vọng: "Công tử tuổi đã lớn, giữa hai lông mày lại có sát khí, e rằng ăn cũng vô ích. Tuy nhiên, lão nạp thấy linh căn của hắn rất tốt, không biết đã thông thần chưa?"

Đào Như Cố đáp: "Nó âm hiểm xảo quyệt như vậy, sao ta có thể cho nó thông thần? Từ khi nó mười tuổi, ta đã phong ấn linh năng và khí lực của nó, chỉ mong cả đời này nó không khai khiếu được!"

Vinh Tuệ đại sư nói: "Linh căn như vậy, lãng phí cũng không tốt, chi bằng giao nó cho lão nạp, có lẽ còn có tác dụng khác."

Đào Như Cố không ăn được con vốn có chút thất vọng, nghe lão ta nói vậy lại thấy hứng thú: "Còn có tác dụng gì?"

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Lão nạp biết một loại bí thuật, dùng cao thuốc làm từ Cưu Hoàn, Hạc Phấn và Bạch Cốt Hoa ngâm người trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại cho ăn mười loại độc, có tác dụng tẩy rửa hồn phách, tái tạo thần thức. Người thường dùng chỉ có thể làm con rối và thuốc dẫn, nhưng công tử dùng nhất định có thể làm lò luyện đan thượng hạng."

Đào Như Cố nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Đại sư cứ lấy đi dùng đi!"

Vinh Tuệ đại sư được như ý muốn, lại lắc đầu: "Không vội, không vội, Cưu Hoàn, Hạc Phấn đều rất dễ kiếm, chỉ có Bạch Cốt Hoa là rất khó tìm, còn cần thêm một vị thuốc nữa."

Đào Như Cố đang muốn tống khứ Đào Thánh Vọng đi, vội vàng hỏi lão ta: "Thuốc gì? Đại sư cứ nói."

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Vị thuốc này Môn chủ quen thuộc nhất, chính là ngươi!"

Đào Như Cố lập tức tỉnh rượu, thất thanh: "Áaa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!