Chương 47: (Vô Đề)

[Trấn Tiểu Thắng (8)]

Editor: Gấu Gầy

Giang Trạc nghe thấy hai chữ "moi tim", bỗng thấy rùng mình, thuận theo lời nó nói: "Giết thì giết, sao còn phải moi tim?"

Đứa trẻ khóc nói: "Vì trái tim này không phải của ta!"

Giang Trạc nói: "Được, ta hiểu rồi. Vậy sao lại phải mổ bụng? Chẳng lẽ bụng cũng không phải của ngươi?"

Đứa trẻ nức nở: "Ngươi hỏi nhiều quá! Ta chỉ nói cho ngươi biết, người trong trấn đều là do ta giết. Ngươi không phải là người tốt sao? Người tốt thì phải thay trời hành đạo, nên ngươi đừng hỏi nữa, cứ động thủ đi!"

Giang Trạc nói: "Trẻ con đến xin kẹo ta gặp nhiều rồi, nhưng trẻ con đến xin ta lấy mạng thì ngươi là người đầu tiên, nhưng tiếc là ta không làm đâu."

Đứa trẻ vội vàng hỏi: "Tại sao? Ta đã giết người, chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Giang Trạc thong thả nói: "Ngươi nói người đều là do ngươi giết, ngươi có bằng chứng không?"

Đứa trẻ ngây người rơi nước mắt, bỗng nhiên gào khóc: "Ngươi không tin? Ta đã nói thật với ngươi rồi, sao ngươi vẫn không tin? Ngươi... ngươi muốn bằng chứng phải không? Vậy thì... ta cho ngươi xem bằng chứng!"

Nó đột nhiên đẩy Giang Trạc một cái, nhưng vì nhỏ con sức yếu nên Giang Trạc không hề nhúc nhích. Thấy nó đẩy rất nghiêm túc, y bèn cười nói: "Hả? Ngươi đẩy ta thì có gì là bằng chứng?"

Đứa trẻ nói: "Ta cho phép ngươi khám tội!"

"Khám tội" là một từ thần ban, từ thần ban là gì? Đó là thần ngữ mà Thông Thần Giả nhận được khi nghe thần linh thì thầm. Loại thần ngữ này khác với chú quyết ở chỗ, chúng không thể phát ra từ miệng người phàm, chỉ có thần linh mới đọc được.

Vì vậy, khi đứa trẻ nói xong từ "Khám tội", hồn phách Giang Trạc chấn động, suýt chút nữa bị đẩy ra khỏi cơ thể! Đúng lúc này, "dây đỏ" quấn quanh ngón giữa Giang Trạc trở nên nóng rực, buộc chặt hồn phách y vào trong thân xác.

"Oành!"

Đứa trẻ dường như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, nó cuộn tròn người lại, ôm đầu hét lên: "Đừng đốt nữa, đừng đốt nữa! Đau quá... đau quá..."

Giang Trạc vì hồn phách rung lắc, hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ: Mình đâu có dùng Nghiệp hỏa, nó kêu cái gì? Chẳng lẽ còn có lửa khác đang thiêu nó sao?

Y không thốt nên lời, vì lệnh "Khám tội" đã được ban ra, dù hồn phách y không rời khỏi cơ thể, nhưng những chuyện khác cũng không vì thế mà dừng lại. Mà cái gọi là Khám tội tức là "xét xử tội lỗi", nói cách khác, đứa trẻ này là thần linh ở đây, bây giờ nó ra lệnh cho Giang Trạc tự mình kiểm chứng tội lỗi của một người nào đó!

——Tùng, tùng, tùng!

Những Linh quan được lệnh đến ôm đàn gõ trống, hát như diễn tuồng: "Tại hạ tên là Đào Thánh Vọng, nhà ở một trấn nhỏ thuộc Vọng Châu. Cha ta là người canh giữ núi trong trấn, vốn là con trai của một thợ săn bình thường, ngày kia một bước lên cao, cưới được mỹ nhân Di thành..."

Dây rối như màn sân khấu, từng lớp từng lớp được kéo ra, trong khung cảnh kỳ ảo, một bóng người dần dần hiện rõ. Linh quan dẫn đầu gảy đàn "tăng tăng": "Mời khám tội."

Giang Trạc choáng váng ôm đầu, thầm nghĩ: Xem ra đối tượng nó muốn mình khám tội chính là Đào Thánh Vọng!

Cuối màn, bóng người kia cuối cùng cũng xoay lại, chính là Đào Thánh Vọng. Giang Trạc đã nghe hai câu chuyện về gã, trong những câu chuyện đó, gã hoặc là mưu mô xảo quyệt, hoặc là cười nói giấu dao, nhưng điều khiến Giang Trạc không ngờ tới là, trong câu chuyện của chính mình, gã lại mang dáng vẻ này——

"Ta có một đệ đệ, cái gì cũng tốt hơn ta, đáng lẽ ta nên ghét nó, nhưng ta không làm được. Khi nó sinh ra, ta bế nó, lúc đó mẹ ta sắp chết. Mẹ nói, bà sẽ mãi mãi bảo vệ chúng ta, ta tin, rồi mẹ hôn lên trán ta, cứ thế mà qua đời.

"Từ đó, ta vừa là ca ca, vừa là mẹ."

Ngày đó Đào Thánh Vọng mười bốn tuổi, gã ôm đệ đệ ngồi trong nhà từ tối đến sáng, nhưng mẹ không tỉnh nữa.

Đệ đệ khóc không ngừng, Đào Thánh Vọng cắn ngón tay, dùng máu đút cho đệ đệ. Đệ đệ vừa khóc vừa ăn, gã nói: "Đệ khóc cái gì? Dù đệ đói hay lạnh cũng có ta che chở."

Đệ đệ không hiểu, chỉ biết khóc. Đào Thánh Vọng bế nó lên, ánh sáng mùa đông xuyên qua giấy cửa sổ, chiếu lên người hai người bọn họ. Đào Thánh Vọng đột nhiên cũng khóc, gã không dám nhìn lên giường, mẹ vẫn còn nằm đó.

"Sau này đệ chính là ta," giọng gã run rẩy, nước mắt rơi lã chã, "Ta cũng là đệ, trên đời này chỉ có hai chúng ta là người thân, đệ hiểu không?"

Đệ đệ khóc oa oa, Đào Thánh Vọng lại như đang đấu tranh với chính mình, cắn chặt răng, không khóc thêm một tiếng nào. Khóc xong, gã dùng chăn quấn đệ đệ lại rồi cõng trên lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!