[Trấn Tiểu Thắng (7)]
Editor: Gấu Gầy
Bùi Thanh Vân không thể thốt nên lời, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cho thấy hắn ta đã dùng hết sức lực để phản kháng, nhưng đối mặt với Lạc Tư, mọi sự giãy giụa đều vô ích.
Giang Trạc nói: "Ngươi nói tu vi mình rất cao, vậy mà lại không cảm nhận được hơi thở bạn tốt của ta sao? Hay là những lời ngươi vừa nói chỉ là phô trương thanh thế?"
Bùi Thanh Vân có khổ mà không nói nên lời, hắn ta tu luyện mấy chục năm, chưa từng gặp phải chuyện khiến hồn bay phách tán như vậy. Dù hắn ta có vận chuyển linh năng khí lực thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đang siết cổ mình của Lạc Tư!
Lạc Tư nói: "Xem ra tu vi của hắn không cao mà lá gan cũng nhỏ."
Theo mỗi lời hắn nói ra, Bùi Thanh Vân lại đau thêm một phần. Đại Tắc Quan hai chân lơ lửng, mặt đã từ đỏ chuyển sang tím, đôi mắt vừa nhìn Giang Trạc lồi ra, tràn đầy kinh hãi.
Giang Trạc nhảy xuống tường, đứng trước mặt Bùi Thanh Vân: "Ngươi trợn mắt to như vậy, có điều gì muốn nói với ta sao?"
Bùi Thanh Vân đảo mắt liên tục, gần như coi Giang Trạc là cọng rơm cứu mạng! Tiếc là Lạc Tư hơi rũ mắt: "Ồ?"
Vì tiếng "Ồ" này, linh năng khí lực của Bùi Thanh Vân dường như bị kinh hãi, chạy tán loạn trong cơ thể. Hắn ta chỉ là một phàm nhân, làm sao chịu nổi linh năng khí lực quấy phá như vậy? Nhất thời toàn thân đau đớn, đầu óc ong lên, cảm giác như tất cả kinh mạch đều đứt đoạn!
Lạc Tư buông tay: "Nếu ngươi có lời muốn nói thì nói đi."
Bùi Thanh Vân "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, lưỡi tê răng đau, toàn thân run rẩy không ngừng, đừng nói là nói chuyện, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không làm được!
Giang Trạc hỏi: "Ơ, sao hắn lại bị dọa thành thế này?"
Lạc Tư đáp: "Không biết nữa, có lẽ là quá sợ lá bùa Thái Thanh này."
Hắn xé lá "bùa Thái Thanh" dán trên cánh tay xuống, đây là thứ hắn vừa vẽ cho Giang Trạc chơi, trên đó chỉ có mấy vòng tròn, nhưng ngoài Thái Thanh ra, ai mà biết là thật hay giả chứ? Có hiệu quả là được. Lạc Tư dường như rất ghét Bùi Thanh Vân, dùng lá bùa lau ngón tay, mặc cho nó nhàu nát, không hề thấy tiếc.
Giang Trạc thấy hắn định vứt lá bùa đi, bèn dùng quạt chắn lại: "Đừng vứt ở đây, đưa cho ta được không? Lát nữa ta còn dùng."
Lạc Tư nói: "Ta vẽ cho ngươi một lá khác."
Giang Trạc đáp: "Không cần đâu, ta thấy lá này chưa hỏng, vẫn dùng được."
Y kiên quyết đòi, đương nhiên Lạc Tư sẽ không làm mất hứng. Hắn suy nghĩ một chút, lại vuốt phẳng lá bùa bị vo tròn, để nó không quá xấu, rồi mới đưa cho Giang Trạc. Giang Trạc cất lá bùa đi, ngồi xổm xuống, dùng quạt điểm nhẹ vào cổ tay Bùi Thanh Vân: "Còi Quỷ này ta lấy nhé."
Còi quỷ trong tay Bùi Thanh Vân lập tức rơi ra, Giang Trạc cầm lấy, quan sát một lúc, thầm nghĩ: Cái còi quỷ này giống với cái ở Liên Phong, lại đều ở trong tay Cảnh Luân, chắc là cùng một cái. Nếu là cùng một cái, chẳng phải có nghĩa là, nó có thể mở tất cả trận Triệu Hung, bất kể địa điểm? Nếu vậy thì còi quỷ này đúng là một pháp bảo phòng thân rất lợi hại.
Nhưng kỳ lạ là, xét về tu vi, Bùi Thanh Vân rõ ràng cao hơn Cảnh Luân nhiều, sao Thiên Mệnh ti chỉ đưa cho Cảnh Luân mà không đưa cho Bùi Thanh Vân?
Lạc Tư thấy y trầm ngâm, bèn cúi xuống hỏi: "Cái còi này có gì kỳ lạ sao?"
Giang Trạc nói: "Cái còi thì bình thường, kỳ lạ là Thiên Mệnh ti. Ngươi nghĩ xem, cái còi này có thể mở trận Triệu Hung ở đây, theo lý mà nói, không phải nên giao cho Bùi Thanh Vân sao? Hắn là Đại Tắc Quan hiện tại của Nhị Châu, so với Cảnh Luân 'tiền nhiệm' thì thích hợp hơn nhiều."
Nhưng Bùi Thanh Vân không những không có mà còn phải dùng mưu kế để cướp từ tay Cảnh Luân. Chẳng lẽ trong Thiên Mệnh ti, người càng lợi hại thì càng bị đề phòng sao? Nghĩ đến đây, đèn dẫn đường trong tay áo lại rung lên mấy cái, như đang thúc giục y.
"Đừng gấp," Giang Trạc không suy nghĩ nữa mà an ủi nói, "Ta phong ấn hai người này trước đã."
Y vẽ ba bức bùa Họa Lao dưới đất, nhốt Cảnh Luân và Bùi Thanh Vân vào trong, vì không yên tâm, còn chồng thêm chú Trấn Hồn của Bà Sa môn lên bùa Họa Lao.
"Có những thứ này, dù có thêm một Quỷ Thánh nữa cũng không thể giải được trong thời gian ngắn." Giang Trạc đứng dậy, phủi bụi, "Đèn dẫn đường rung không ngừng, xem ra tim đèn đang ở trong phủ này."
Cánh cửa thông vào bên trong đã bị đóng lại, vừa rồi Bùi Thanh Vân và Cảnh Luân đẩy mạnh nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích. Bây giờ đến lượt Giang Trạc và Lạc Tư, cả hai đều không chịu đưa tay ra.
Giang Trạc cười: "Sao ngươi không đẩy?"
Lạc Tư đáp: "Ta đang nghĩ mật ngữ phá chú."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!