[Trấn Tiểu Thắng (6)]
Editor: Gấu Gầy
Lời vừa dứt, Cảnh Luân dựng tóc gáy: "Đừng hòng lừa ta! Ngươi chắc chắn đã dùng thuật che mắt, nếu không sao hắn lại gọi tên ngươi? Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?"
Đào Thánh Vọng nói: "Ngươi sợ lắm sao? Nói năng cũng không rõ nữa. Chuyện này nói ra cũng là một vụ án bi thảm hiếm thấy trên đời, nhưng ta lười giải thích với ngươi. Ngươi chỉ cần biết, ngươi và Cảnh Vũ có quan hệ gì thì ta và hắn có quan hệ đó."
Tắc Quan áo trắng kinh hãi: "Các ngươi là huynh đệ?"
Cảnh Luân không chút do dự nói: "Bùi huynh, đừng trúng kế của hắn, hắn đang nói bậy. Trên đời này làm sao có chuyện thần linh và con người làm huynh đệ được? Hắn chắc chắn do dùng tà thuật lung tung nên đã phát điên rồi!"
Giang Trạc thầm nghĩ: Chuyện này nghe như lời nói điên rồ, nhưng Đào Thánh Vọng lại tỏ ra rất tự tin, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?
Đào Thánh Vọng nói: "Các ngươi tin hay không, đối với ta cũng không quan trọng. Ta thấy bây giờ trăng đẹp quá, vẫn nên lên đường sớm thì hơn!"
Xác người đã vây quanh trước cửa, Cảnh Luân thấy tình hình không ổn bèn đá cửa đóng lại rồi vẽ chú Phong Sơn: "Đi!"
Cánh cửa hơi rung lên, lập tức phát ra ánh vàng, chứng tỏ bùa chú đã thành, có thể chống đỡ được một lúc.
Đào Thánh Vọng nói: "Các ngươi tưởng trốn trong nhà là thoát khỏi kiếp nạn sao? Cảnh Luân, bộ dạng ngu ngốc của ngươi chẳng khác gì Cảnh Vũ."
Nói xong, cánh cửa "ầm" một tiếng bị phá vỡ! Tên quỷ sư dẫn đầu hung hãn nhất dùng tay không nhấc cánh cửa lên, đập mạnh vào hai người bên trong. Cảnh Luân né tránh mấy lần, đang định thi triển chú quyết thì chợt nghe thấy âm thanh "loạt xoạt", vô số tiền giấy rơi xuống.
"Ta còn chưa chết!" Cảnh Luân tức giận, "Chưa gì ngươi đã dám rải tiền giấy rồi sao? Thật là đồ chó chết!"
Tắc Quan áo trắng nói: "Không ổn rồi, Cảnh huynh, trên tiền giấy này có bùa chú."
Cảnh Luân vội vàng chộp lấy mấy tờ đưa lên nhìn, không khỏi tức giận: "Độc ác thật, tính toán đến mức này!"
Trên những tờ tiền giấy này đều vẽ bùa Tiêu Linh, nên khi rơi xuống vai và chân bọn họ liền khiến linh năng của bọn họ suy yếu, khí lực hỗn loạn, dù vẫn có thể thi triển chú quyết nhưng hiệu quả cũng giảm đi đáng kể, không như bình thường.
Cảnh Luân nói: "Đào Thánh Vọng, có gan thì ra đây, trốn trong bóng tối đâu phải anh hùng. Đúng là hèn hạ!"
Chiêu khích tướng của gã nếu dùng vào lúc bình thường chắc chắn sẽ có tác dụng, tiếc là gặp phải Đào Thánh Vọng, giống như tiểu yêu gặp đại yêu, chẳng có tác dụng gì. Dù gã có kêu gào thế nào, Đào Thánh Vọng cũng không trả lời, dường như đã rời đi.
Không còn chú quyết hộ thân, Cảnh Luân chỉ điều động được một chút sương đen. Nhìn xác chết ùa vào, tiếp tục đánh chỉ có nước bị xé xác, gã bèn kéo Tắc Quan áo trắng lùi lại: "Hắn chắc chắn vẫn còn trốn trong phủ, chúng ta vào trong đi!"
Nhưng bọn họ vừa mới quay lưng, cánh cửa thông vào bên trong đã đóng lại, lúc này tiến thoái lưỡng nan, thật sự rơi vào ngõ cụt!
Cảnh Luân chửi ầm lên: "Đồ cháu bất hiếu, ngay cả đường của ông nội ngươi mà ngươi cũng dám chặn! Mẹ kiếp, đợi ta ra ngoài, nhất định sẽ phanh thây, băm vằm ngươi thành vạn mảnh! Đồ chó chết, thứ tạp chủng, biết thế nên để Ti Chủ giết ngươi, treo lên núi Vương cho lợn ăn!"
Tắc Quan áo trắng mang theo kiếm bên mình, thấy vậy bèn rút kiếm ra chém mấy xác người đang lao đến trước mặt, rồi mới nói với Cảnh Luân: "Cảnh huynh, bây giờ nói gì cũng vô dụng, chúng ta chỉ có thể liều chết đánh một trận. Ta hỏi huynh một câu, còi quỷ của huynh còn không?"
Cảnh Luân nói: "Còn thì còn."
Tắc Quan áo trắng đưa tay ra: "Đưa cho ta đi, ta thổi còi quỷ mở trận Triệu Hung."
Cảnh Luân sờ ngực, đảo mắt, nhìn chằm chằm Tắc Quan áo trắng: "Thứ quan trọng như vậy, ta đã cất kỹ rồi."
Tắc Quan áo trắng lại chém thêm mấy xác người, thấy chúng ngã xuống rồi lại đứng dậy, vội vàng hỏi: "Huynh cất ở đâu?"
Cảnh Luân đáp: "Chuyện này, ngươi muốn biết sao? Liều mạng đưa ta ra ngoài là sẽ lấy được."
Gã cũng thật gian xảo, đến lúc này vẫn còn tính toán Tắc Quan áo trắng. Tắc Quan áo trắng trầm giọng nói: "Ngươi——"
Đúng lúc này, trên tường đột nhiên có người vỗ tay, cả hai đều giật mình, không ngờ ở đây còn có người! Mà người vỗ tay không ai khác, chính là Giang Trạc. Y xem kịch đã lâu, nghe bọn họ nhắc đến còi quỷ nên mới hiện thân.
Cảnh Luân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Giang Tri Ẩn, ngươi cũng ở đây, ngươi cấu kết với Đào Thánh Vọng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!