[Trấn Tiểu Thắng (5)]
Editor: Gấu Gầy
Lời vừa dứt, ngay cả Đào Thánh Vọng cũng hít một hơi lạnh: "Ngươi muốn giết Quỷ Thánh?!"
Cảnh Luân nói: "Có gì mà không thể? Bây giờ trong mười hai Quỷ Thánh chỉ có bốn người thuộc phe chúng ta, đã đến lúc thay máu rồi. Hơn nữa hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, còn sợ gì nữa?"
Tắc Quan áo trắng suy nghĩ cẩn thận: "Không được! Ti Chủ phái Quỷ Thánh đến, chứng tỏ núi Vương đã nghi ngờ. Nếu người lại chết ở chỗ chúng ta, chẳng phải càng chứng minh có vấn đề sao?"
Cảnh Luân nói: "Nghi ngờ thì sao chứ? Chỉ cần không có bằng chứng, không ai có thể trách cứ chúng ta."
Tắc Quan áo trắng kiên quyết: "Chuyện gì cũng phải từ từ, càng trong lúc nguy cấp, càng không thể nóng vội. Cảnh huynh, hay là nghĩ cách khác đi."
Cảnh Luân bị hắn ta phản bác hai câu, tuy vẫn cười nhưng giọng điệu đã thay đổi: "Ta còn có thể nghĩ cách gì? Đã không ai chịu làm, vậy tất cả cùng chờ chết đi!"
Tắc Quan áo trắng biết tính gã, vội vàng nói: "Cảnh huynh, ta không có ý đó..."
Cảnh Luân ngắt lời Tắc Quan áo trắng: "Ta biết, huynh có ý tốt. Năm đó huynh từ Văn viện ra, cũng là do Tống Ứng Chi một tay đề bạt, mấy tên Quỷ Thánh dưới trướng hắn, chắc huynh cũng đã gặp qua. Các huynh là bạn cũ, đương nhiên phải cân nhấc nhiều, chuyện này là ta suy nghĩ nông cạn, thôi cũng được."
Gã thật lợi hại, chỉ vài câu đã khiến Tắc Quan áo trắng như ngồi trên đống lửa, giống như có gì mờ ám với Tống Ứng Chi!
Tắc Quan áo trắng vội vàng nói: "Cảnh huynh, huynh, huynh đang nói gì vậy!"
Cảnh Luân nói: "Haha! Bùi huynh, ta nói thật lòng, huynh gấp cái gì, chẳng lẽ bị ta nói trúng tim đen sao?"
Tắc Quan áo trắng nói: "Ta vì đại cục mà suy nghĩ, huynh lại dùng lòng dạ tiểu nhân đối xử với ta!"
Cảnh Luân nói: "Ngụy quân tử còn không bằng tiểu nhân. Ta là tiểu nhân, vậy huynh là ngụy quân tử à?"
Câu nào của gã cũng như gai nhọn, Tắc Quan áo trắng nhất thời không làm gì được gã. Hai người đang tranh cãi không ngừng, Đào Thánh Vọng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Có thể giết!"
Đêm đỏ lạnh lẽo thê lương, thân hình bọn họ đều ẩn trong bóng cây, như những con quỷ đội lốt người. Hai tên đệ tử vừa quỳ ở cửa đã lặng lẽ lui xuống từ lâu, chỉ còn Giang Trạc và Lạc Tư vẫn đứng cạnh nhau.
Đào Thánh Vọng nói: "Cảnh Luân nói đúng, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, tại sao không thể giết? Nếu tên Quỷ Thánh này sống sót trở về, tất cả chúng ta đều phải gánh chịu hậu quả, đã như vậy, chi bằng giết hắn!"
Cảnh Luân nói: "Cuối cùng huynh cũng nghĩ thông, không như ai kia, còn định đứng giữa hai thuyền."
Tắc Quan áo trắng nói không lại gã, bèn nói với Đào Thánh Vọng: "Đào huynh, huynh thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Chuyện đọa hoá ít nhất còn có đường lui, nhưng chuyện giết quỷ sư một khi bại lộ thì sẽ mất mạng!"
Đào Thánh Vọng nói: "Chỉ cần chuyện này làm sạch sẽ gọn gàng, sẽ không bao giờ bại lộ. Ta thấy không cần đợi nữa, bây giờ lập tức truyền lệnh đến Vọng Châu, ngoài quỷ sư, điều cả tảng nô đến đây. Nếu vẫn chưa đủ cho hắn ăn thì bắt cả tiện dân lương dân đến."
Giang Trạc vốn tưởng Cảnh Luân đã đủ tàn nhẫn rồi, không ngờ Đào Thánh Vọng còn tàn nhẫn hơn. Tiện dân và lương dân là ai? Đó đều là bách tính bình thường của Nhị Châu.
Cảnh Luân nghe xong, cười nói: "Ta đã nói huynh là người tàn nhẫn nhất, không ngờ lại nghĩ ra được cách này. Được, được! Tảng nô trong bãi săn của ta, ta cũng chán nhìn rồi, đưa hết cho ngươi, đỡ phải tốn công xử lý."
Tắc Quan áo trắng im lặng một lúc rồi mới nói: "Chết nhiều người như vậy..."
Đào Thánh Vọng nói: "Bùi huynh, huynh đừng do dự nữa, chuyện này nếu làm tốt, người được lợi nhất chính là huynh."
Tắc Quan áo trắng nói: "Lời này là sao?"
Đào Thánh Vọng hình như bước đi vài bước, tiếng bước chân rất chậm: "Huynh đừng trách Cảnh Luân vừa rồi nói năng khó nghe, huynh đúng là do Tống Ứng Chi đề bạt, nếu không có quan hệ này, núi Vương sao lại điều huynh đến đây? Huynh vốn có tiền đồ tốt hơn mà."
Tắc Quan áo trắng trước mặt hai người bọn họ thấp hơn một bậc, chắc cũng là vì lý do này. Hắn ta im lặng lắng nghe, Đào Thánh Vọng lại nói: "Thực ra với tư cách của huynh, dư sức làm 'Pháp Tướng' bên cạnh Ti Chủ, tiếc là huynh đệ núi Vương kiêng dè huynh, sợ huynh vì được Tống Ứng Chi đề bạt mà có liên quan với hắn, nên mới phái huynh đến đây để ta hỗ trợ và giám sát.
Nhưng ta nói thật với huynh, những ngày qua ta quan sát, thấy tu vi của huynh rất cao, con người cũng rất trung thành, nhưng chỉ mình ta biết thì vô dụng, phải để huynh đệ núi Vương đều biết mới được."
Cảnh Luân phụ họa: "Ta cũng có ý này, nhưng huynh ấy là một kẻ cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, huynh nói thẳng luôn đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!