Chương 43: (Vô Đề)

[Trấn Tiểu Thắng (4)]

Editor: Gấu Gầy

"Bịch!"

Tên quỷ sư ngã lăn ra đất, vẻ mặt đau đớn. Gã co giật dữ dội, cổ họng như bị thủng, phát ra tiếng thở khò khè.

Giang Trạc nghe thấy tiếng động lạ, lập tức niệm: "Nghiệp hỏa."

Nghiệp hỏa lập tức bao vây tên quỷ sư, nhưng rất nhanh, nó cũng tắt ngúm như những ngọn đuốc! Giang Trạc "hửm" một tiếng, hơi nhíu mày: "Cái gì vậy?"

Lạc Tư nói: "Dây."

Giang Trạc ngạc nhiên: "Dây?"

Y không nhìn thấy, lúc tên quỷ sư "khò khè", gã đã nôn ra mấy sợi dây. Những sợi dây này vừa mảnh vừa dài, như thể được cuộn sẵn trong bụng tên quỷ sư, hơn nữa vừa rơi xuống đất đã bắt đầu bò loạn xạ. Chúng càng bò càng nhiều, càng bò càng dài ra, tên quỷ sư không ngậm được miệng, ngay cả nội tạng cũng bị kéo ra ngoài!

Lạc Tư nói: "Đều là dây rối, chắc là tà vật trong trấn này ăn quá nhiều quỷ sư, đang học cách điều khiển rối."

Ngoài vị trí của tên quỷ sư, khắp nơi đều là dây rối, chúng đan xen nhau trong bóng đêm, giống như mạng nhện bao phủ bầu trời. Ngay sau đó, tên quỷ sư đã chết bỗng nhiên giật giật mấy cái, giơ tay trước ngực rồi đứng dậy.

Giang Trạc nói: "Hửm? Nhanh như vậy đã học được rồi à?"

Cổ tên quỷ sư "rắc" một tiếng bị dây rối siết chặt. Đầu gã càng lúc càng ngẩng cao, cuối cùng ngẩng lên đến một vị trí khó tin, rồi, gã bắt đầu nói chuyện.

"Tiểu Thắng."

Đây là một giọng nói lạ, không phân biệt được nam hay nữ, ngữ điệu rất kỳ quái, phát âm cũng rất ngượng nghịu, như một con vẹt đang học nói.

"Tiểu Thắng, trăng tròn, trăng tròn rồi."

Lưỡi tên quỷ sư đã đứt từ lâu, cho nên khi nói những lời này chỉ có miệng cử động, máu tươi dính nhớp chảy xuống khóe miệng, nhuộm đỏ cả cằm gã.

Giang Trạc lặng lẽ kéo miếng vải xuống, nhìn lên trời. Nếu nói lúc bọn họ vào trấn trời chỉ hơi đỏ sẫm, thì bây giờ trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ. Một vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, giống như một con mắt máu đang mở to giận dữ.

Tên quỷ sư nhảy nhót như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây thơ. Nhưng với dáng vẻ hiện tại, gã nhảy lên thật sự khiến người ta rùng mình! Gã nhảy một vòng, mắt đảo quanh, đột nhiên dừng lại trên người Giang Trạc.

"Ngon." Gã nhìn chằm chằm Giang Trạc, như thể nhìn thấy món ngon vật lạ, miệng lẩm bẩm, "Ngon, ngon!"

Theo tiếng nói của gã, dường như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm Giang Trạc. Ngón tay Giang Trạc vẫn đang ghì miếng vải, nghe vậy nhướng mày: "Ta sao? Ta có ngon hay không còn chưa biết, nhưng ngươi ăn nhiều người quá rồi, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi."

Nhưng những sợi dây rối này làm sao nghe lời chứ? Chưa đợi Giang Trạc nói xong, chúng đã tranh nhau lao đến! Giang Trạc cũng không vội, lập tức niệm chú: "Huyên Tội!"

Tiếng kêu chói tai xé toạc màn đêm, lại càng k*ch th*ch sự hung dữ của dây rối. Chúng như rễ cây quấn chặt, xoắn thành mấy chục sợi quất lung tung.

Giang Trạc nói: "Ta tốt bụng nhắc nhở, sao ngươi lại tức giận? Thật là không biết điều."

Y nói câu nào cũng khiến người ta tức giận, nhưng lại cố ý. Vì y vẫn luôn suy nghĩ tà vật trong trấn này là thứ gì, thấy đối phương thậm chí có thể điều khiển dây rối, trong lòng đã có suy đoán. Ai ngờ dây rối lại phát điên, định xé xác bọn họ!

"Ầm!"

Cánh cửa gần đó lập tức vỡ tung, lại trào ra vô số sợi dây rối. Những sợi dây này dày đặc, đếm không xuể!

Giang Trạc nói: "Nghiệp hỏa!"

Nghiệp hỏa bùng cháy, thiêu rụi những sợi dây rối lan ra gần đó. Dây rối dường như có cảm giác đau đớn, sau khi bị thiêu đốt liền co rúm lại, giống như chồi non chạm phải lưỡi dao sắc bén. Nhìn lại, tên quỷ sư đang loạng choạng bỏ chạy.

Giang Trạc nói: "Hắn muốn về ổ, đi theo hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!